MỘNG MỊ

Em đây chăng

phải rồi

Dáng sương mai huyền dịu

Một chút hồng

cánh môi

Vết tình mọng non trĩu

Lần chạm giữa bến thần tiên

Lần ngã nghiêng

xao xuyến

Đắm vực sâu ái tình

Trên thiên đường hòa quyện

Hơi thở

ấm nguyên trinh

Em đây chăng

phải rồi

Co mình phiêu ru  mộng

Tình sử bản tình ca

Âm vang tới miền rộng

Thấm nhớ

vị ngọt ngào

Bẻ đôi giấc chiêm bao

Cánh cửa hờ

êm ái

Em ơi anh sẽ vào

Đến cùng em

bến mộng

Trăng.. ở ngoài gác cổng.

KIỀU THU

Đúc dùm

mảnh vụn tâm tư

Khuôn thu

bể nát nghe như lạc vần

Đoản mây mở lối phong trần

Gió ngàn bay lạc

thổi gần tóc mây

Bài thơ  viết dở chiều nay

Vướng mùi lá đổ nắng gầy hanh hao

Nhuộm vàng lên dốc chiêm bao

Chim kêu khản tiếng

hỏi sao lại buồn

Thơ ngâm suối đá đầu nguồn

Giặt câu lục bát

cho suôn mượt mà

Mỗi năm đứng ngó thu qua

Hồn ai còn sót dáng xa thu đầu

Em đi thu cảm đa sầu

Rót nghiêng nỗi nhớ, pha màu xuyến xao

Vẽ in như cũ thu nào

Để còn gặp lại môi đào dáng mây.