Mùa dịch bệnh em đi tình nguyện

Có thể em sẽ bị lây lan dịch bệnh

Nhưng lòng xót thương người, lớn hơn nỗi lo sợ hoang mang

Phố phường cách ly, đứt gãy chuỗi thị trường liên kết

Con cá, bó rau thành nỗi khó ngập tràn

Không còn việc làm, tiền giành dụm cuối cùng đã hết

Nợ áo cơm đang vây bủa gieo neo

Vẫn bình tĩnh trong khó khăn, khẩn trương đi truy vết

Khi dịch bệnh đã đẩy xô bao số phận ngặt nghèo

Em tình nguyện không đợi lời kêu gọi

Đến từng con hẻm quanh co, san sẻ những tấm lòng

Lặng lẽ âm thầm sớt chia mà không hề nói

Cưu mang những phận đời cơ nhỡ long đong

Em bình thản bước qua những lời xì xầm bàn tán

Mặc kệ kẻ rỗi hơi, ngồi phát biểu linh tinh

Bao nhiêu người trong cơn khó khăn, nhưng tâm hồn trong sáng

Để thấy đời còn nặng nợ ân tình

Truyền thống ba trăm năm, thêm một lần bùng cháy

Cố kết cộng đồng, trong từng con hẽm nhỏ yêu thương

Công của, ít nhiều không ai đùn đẩy

“Nhiễu điều phủ lấy…” xưa nay vốn là lẽ hằng thường

Để phía sau, không một ai bỏ lại

Như thuở hồng hoang mở đất, dựng cờ

Những giá trị truyền đời, đất này đã cho em đầm trãi

“Kiến nghĩa bất vi”… hào sảng, ân tình trước mỗi nguy cơ

Một chiều qua Sùng Nhơn

Anh tìm em, lạc lối giữa vườn cây

Bên luống cải nhà ai tươi sắc nắng

Đứng một mình giữa màu xanh trống vắng

Nắng tháng giêng như cốm mới mật đầy

Đường làng như sợi chỉ giăng trong sương

Trên cánh đồng lúa đang thì, xây lá

Anh đứng giữa quê em, người khách lạ

Không biết tìm đâu để hỏi thăm đường

Trước khi đi, lòng nhẩm mãi Sùng Nhơn

Nơi chưa đến, mà tên làng tên xóm

Ngân lên trong anh, từng đêm thấp thỏm

Nỗi nhớ như làn sương mỏng chập chờn

Mười năm qua, anh ở biển ồn ào

Chưa bao giờ thấy lòng mình sóng dậy

Nay mơ hồ, có phải đằng kia em cấy

Giữa đất bằng, mà anh cứ chinh chao

Anh ngẩn ngơ đi tìm em – tìm em

Xóm 1, xóm 2, xóm trên, xóm dưới

Hết ruộng cà, đến vườn cam, vườn bưởi

Tìm được nhà em, thì không có em

Hành trang anh mang đến, lại mang về

Bài thơ tình viết trong chiều phẳng lặng

… “Cho anh gửi tình anh trong nắng

Mỗi sớm chiều theo đón đưa em” …

          Lê Thanh Hùng

Bắc Bình, Bình Thuận