(tặng T)
Ba nén chặt cơn đau gánh lúa trên vai
Những cơn lửa trở mình làm nên màu mắt
Đêm bỏ ba đi ngủ
Mình ba buồn hiu hắt
Vết sẹo trên chân đau xé cả cánh đồng
Mẹ vuốt tóc mềm trắng một mùa đông
Sợi tóc con tơ cho tóc mẹ rối cả một mùa hè đỏ lửa
Bóng mẹ giòn tan ngồi bên khe cửa
Khung cửi đưa đều tím tái lòng con
Ngày lũ quê mình lúa chết nổi sông
Những con cá ngửa mình phơi một màu trắng phau ngoài ruộng
Tiếng cười khúc khích đùa nhau trên thân chuối tập bơi của lũ trẻ
Làm hằn thêm nước mắt mẹ cha
Để bát canh nóng trở thành những điều huyền diệu trong cổ tích
Và miếng cháo thơm đói thắt những đêm trường
Ngày lúa trổ bông
Sung túc mua niềm vui bằng những nụ cười trên những thớt da đen nhẻm đời vì
nắng
Thằng bé quen khoai đến độ quên vị ngọt của miếng cơm lành
Người ngập đồng, mặt trời trên miệng
Lúa tươi thơm vàng chóe quê mình
Tôi băng đồng gánh lúa về xuôi
Những miếng ăn thành sức để đong dài đường học
Cho trẻ nên người.
Cho người thương mùa lúa quê tôi.