Không phải ba Hên sợ rượu.

Với sức vóc vốn có,kiểu anh nông dân thời xưa cằm bạnh lún phún râu.,ba Hên có thể cạn,cạn rồi nốc mà vẫn không nhằm nhò gì cái sợi thần kinh. Cuối cùng ba Hên có thể hiên ngang ngồi đếm những mái đầu đen có,muối tiêu lạt bạc có- xụm xuống trên chiếc bàn gỗ lốm đốm lỗ mọt và thức nhắm còn vương vãi là những trái sung chát quắn.

Nhà quê mà,ngoài lúc cật lực với công việc đồng áng sương pha nắng thấm,con mắt có thể nổ đom đóm vì nặng nhọc thì việc lai rai chén rượu thơm râu quả thật là thượng sách . Khà.rượu vào lời ra cho vơi bầu tâm sự,rượu vào đánh trót như nuốt đi cái vẩn vơ đời…

Vậy mà ba Hên luôn thoái thoát,ba Hên đã làm phiền chiến hữu sau những lời mời.Ba Hên đành xếp vào danh sách thằng cám lợn,bị trách cứ là kẻ bội nghĩa vong tình: mày về để làm giàu ư,mày nhớ là đã bỏ bao nhiêu vận rồi đó hả?”

Rượu vào lời ra,người ta có thể lôi tất tần tật mọi chuyện trên đời để ta thán.Nếu là người hiền lành sẽ có nước mắt rơi,là người nóng nảy sẽ trách giận chưởi bới.Nông dân mà vò võ với suy nghĩ về đêm,dậy sớm với lịch dày trên đồng mưa nắng thì vui buồn một chút,nói một chút cũng …không sao.,họ nói về bản thân họ hoặc cho người khác,ví dụ:

– Hà hà tớ mới tậu được xế nổ

– Nhà tám Lác đổ một mê,gớm!

– Hai Ngái được cặp bò lục lạc vàng

– Hùm…vợ à,tao mà như mày tao bắn  bỏ!

Như người trúng đạn nếu ba Hên có mặt trên chiếu rượu,được vô tình xơi cái câu hằn học đấy..không trách vì sao bởi họ quá thật thà ,thẳng ruột đến vô tâm và cái đề tài ” vì sao cớ sự?” Cứ loanh quanh mãi sẽ làm con tim ba Hên vỡ nát.

Nhiều người sinh ra lớn lên để ăn trắng mặc trơn còn như ba Hên đây..miễn bàn! Có lẽ cái tên cha mẹ cho anh cũng mong một điều hi vọng? Dù đã cố nhiều phen:vay tiền mua con nghé cắt cỏ đến cháy lưng mà cái vụ lở mồm long móng lại nhè vào con bò đang sức.,đút sào vô bụi khi con H5N1 tấn công  mười con vịt cồ chín mươi vịt mái,chiếc cối 81 dựng bên nọc rơm tự dưng nọc rơm cháy bà ve chai có thêm nụ cười…

– Đi câu trúng toàn giẻ rách

– Đi cày…gãy cày.

Nhiều lắm kể không hết, gọi là xui bạt mạng cho nó chính xác.

Đến một ngày kia.

Hồi ấy Thắm xinh thật,anh ví von về đôi mắt của Thắm khi viết trong thư(có nhiều lỗi chính tả) tựa như hai giọt sương trên lá bèo mỗi sáng,Anh bảo mỗi lần đi câu qua đầm sen là anh nhớ đôi mắt nàng.

Răng Thắm đẹp lắm,anh hay ngồi xiếc mía cho Thắm ăn khi đã về với nhau,tội tình làm sao đứa con gái sống lất lây cùng người bà mù loà! Anh nghèo thương thân anh một thương Thắm gấp trăm lần.

Mỗi mùa trăng,tiếng tiêu của anh đã làm bước chân Thắm đến gần,lung linh qua kẽ lá thứ ánh sáng huyền hoặc.,họ đã ngồi với nhau thật lâu với ước nguyện đơn sơ và riêng anh thầm ghi khắc không có thứ của cải nào có thể sánh được nụ cười của nàng.

Và một mùa trăng không dễ quên,bóng hai người in xuống nền sân ,trên giàn những quả bầu cũng in xuống nền sân huyền ảo cùng những trọn vẹn nồng nàn.

Thắm bẽn lẽn duyên ngầm làm ba Hên ngẩn ngơ,anh không cho nàng gánh nước,không để nàng cấy lúa khi đã về với nhau.Những đêm trăng qua đi mang theo bao góp nhặt để làm giàu có thêm thứ tình yêu lung linh dưới bậc thềm đầy rêu xanh nghèo nàn.

– Nếu con gái đặt tên là Nguyệt ,anh đồng ý chứ?

– Ừ . Nhưng nếu trai thì sao ?

– Thì là Cuội .

Thắm phá lên cười giòn .

Ba Hên nhảy cẩng lên,có thể bay vèo tới cung trăng  mà báo với chú cuội rằng niềm vui đã nhân đôi rồi nhé không như ngày trước một mình nằm vắt tay lên trán tìm xem bạn cuội đang lẫn vào mây.

… Rồi một mùa trăng.

Đó là đêm trăng càng không dễ quên,bóng hai người in xuống nền sân,trên giàn những quả bầu cũng in xuống nền sân mơ hồ cùng những bịn rịn không rời.

Ngày mai anh sẽ để cho Thắm đi vì có thể nàng sẽ được an nhàn hơn.Con Rô(tên ở nhà) để lại cho anh,được mà.Nghĩ đến Thắm phụ với người ta bán hàng ăn đủ,mặc vừa , không phải nhổ có cấy rau tay  lấm chân phèn là anh vui rồi.Anh là thằng có tiếng chịu khó nhất vùng,còn nỗi nhớ nàng sẽ khó lắm đây,anh sẽ cố…

Và cho đến một mùa trăng

Anh sợ thứ ánh sáng bàng bạc,sợ tiếng gió rít qua giàn bầu.Những quả bầu trên giàn như những chiếc đầu lâu nghênh ngang doạ dẫm…chiếc bóng anh in xuống nền sân lặng lẽ và tiếng tiêu dìu dặt bi ai chờ đợi…để gió cuốn đi lẫn vào mây cao làm trăng vụn vỡ.

Anh không còn khái niệm về thời gian.Anh cuốc nhát đất dày hơn,nhát rựa cũng sâu hơn,giờ giấc đối với anh đã trở thành vô định.

Anh mong người ta chóng quên chuyện thằng ba Hên xóm dưới,sợ lời con trẻ khi lơ ngơ hỏi về mẹ nó.Anh uống cái chất cay nồng ấy mỗi đêm một mình.,đi nhanh qua vội nơi có nhiều người đang vui.

Nhưng có một điều anh không thể làm khác đi được,,không chạy trốn,không phủ lấp được đó là thứ ánh sáng miên mang buồn của mùa trăng định kỳ: mùa trăng vỡ !

                                                                                      LÊ MỸ THẠNH