hình như trăng đã ngã rằm

tôi về vấp bóng trăm năm đời mình

hắt hiu sương khói gọi tình

bâng khuâng lòng bỗng chùng chình nhớ ai

tìm nhau suối ngắn sông dài

mây cao đồi thấp sương mai gió chiều

lỡ làng một tiếng đò kêu

tình yêu lỡ chạm rong rêu gập ghềnh

từng chiều đá núi lặng thinh

sáng mai tuyệt vọng chút tình phai phôi

cũng đành ôm những mồ côi

mênh mông hư ảo cuốn trôi phận người

còn đây cơn gió bên trời

mùa xưa qua cửa tàn rơi lâu rồi

tôi ngồi với chỉ một tôi

nhìn đêm sông cũ

bồi hồi khói bay…