Chiều nay mưa lại mang những nỗi sầu dằng dặc
Bủa vây lên chiều những bóng dáng thân quen
Tôi chới với nhận ra những hình hài ướt sũng
Của một thời ký ức nhạt nhòa phai
Mưa như trút lên từng nỗi niềm thơ dại
Gột rửa cuộc tình nghèo vụn dại xác xơ.

Ngày em rời quê cũng là ngày em​ từ bỏ
Chút hương đầu đời anh​ gói ghém yêu thương
Anh giấu nhẹm vào lòng anh​ tất cả
Kỷ niệm buồn man mác chẳng phôi pha.

Ngày em đi
Anh biết mình không thể giữ
Một tâm hồn lạc lõng rong rêu
Xa lạ
Theo dòng đời nghiêng ngã xa hoa
Anh chỉ xin e đừng gian trá
Thêm một lần phải bước sang ngang.

Và chiều nay,
Dòng sông vẫn im lìm cô đơn chảy
cánh đồng quê khắc khoải một niềm đau
Chiều không em chiều buồn trong đáy mắt.
Trên cánh đồng xa
Đàn cò đập cánh chao nghiêng​ xa lạ
hoàng hôn rũ rượi sầu
Gieo vào lòng tôi nỗi hoài thương khôn xiết.