* viết nhân ngày TBLS 27/7
Tôi có quán cà phê
Nên mổi sáng thường ra ngồi trước cửa
Vừa trông khách vừa dắt xe
Cho vợ tôi dư ra vài buổi chợ .
Sáng hôm nay như mọi ngày
Tôi bày bàn,bày ghế
Rồi căng dù che nắng, che mưa.
Tôi mang tờ báo củ ra trước sân ngồi đọc .
Những người bán hàng rong, những người chào vé số
Già trẻ gái trai ,kể cả tật nguyền
Kéo về đây mỗi ngày như cơm bửa
Ngước mắt nhìn tôi như đã từng thân.
Tôi phớt tỉnh như chưa hề nhìn thấy
Tôi phớt tỉnh nhiều lần tôi đứng dậy
Mời họ đi theo đúng nghĩa người dưng.
Duy người đàn ông chỉ có một chân
Ôm đôi nạng gõ từng bước nặng.
Tôi ngước nhìn lên.
Không thể nào tin nỗi
Người bạn tôi năm nào thuở tuổi hai mươi
Bất ngờ gặp nhau anh bối rối mĩm cười
Đôi tay run vuốt từng tờ vé số
Tôi kéo ghế mời anh ngồi
Rót cho anh ly trà,.đốt cho anh điếu thuốc
Rồi bần thần nghĩ đến ngày xưa……
Những ngày xưa ….
Tôi hồi tưởng những điều tôi còn nhớ !
Anh với tôi cùng chung đơn vị
Trận đánh nào cũng bỏ chút thịt da
Trong một đêm giặc càn
Bom dày ,đạn xéo
Đôi chân tôi máu chảy dầm dề
Anh vác tôi băng qua làn đạn lửa…..
Đưa tôi về tuyến sau…….
Bao nhiêu năm sau ngày giải phóng
Lặn lội tìm anh trên mỗi chiến trường
Có tìm hỏi từng đồng đội củ
Nhưng họ đều lắc đầu dửng dưng
Bởi họ biết tôi chỉ hoài công…
Ngày xuất ngủ.
Có lẽ tôi may mắn hơn anh
Cưới được người vợ xinh gia đình khá giả
Tôi có tiền việt kiều của cả cùng hai họ
Nên cuộc đời cũng bớt nổi lo toan.
Uống xong ly nước trà
Chưa kịp nói gì,anh chào tôi đi
Trong đôi mắt ngân ngấn từng giot nước
Tôi giử lại biết là không được.
Những đứa con anh ở nhà
Đang cần vài ký gạo
Và dăm ba hộp sửa
Một ít thuốc men, đôi phút dỗ dành
Bửa cơm chiều không phải chỉ rau xanh
Tôi chợt nhận ra mình mới đúng nghĩa người dưng.
PHAN MINH CHÂU
Nha Trang