Một chút vô tình, ta lạc mất nhau

Chợ Lầu nhỏ bé, sao mà rộng thế

Dẫu đã biết, những điều không có thể

Bao đắng cay, đọng một chút ngọt ngào

*

Nỗi nhớ quê xưa, khắc khoải dịu nồng

Mấy độ xa quê, bon chen kiếm sống

Thương bánh tráng, ngày mưa dầm dài rộng

Bếp lữa hồng, phơi sấy cháy mùa đông

*

Nhớ con sông dịu ngọt chảy qua cầu

Nét tươi trẻ hồn nhiên soi bóng nước

Mái tóc thề, tung gió trời suôn mượt

Trong vắt tiếng cười xưa cũ còn đâu?

*

Giếng Xuân Hoa, nà nuột sắc ổi tàu

Bến Thương Thủy còn đắn đo dãi lụa

Cánh đồng mới vẫn hồn nhiên sắc lúa

Nà Khánh Tài, ngọt lịm mía Mưn, lau

*

Xóm Xoài nghiêng, lau lách trắng đôi bờ

Lò Ngói cứ âm thầm trôi bến lỡ

Thương Sông Lũy chậm nguồn, gờn gợn lợ

Bắp Hà Thanh, heo hóp đứng trổ cờ

*

Khói lò hầm xóm Gọ, vẫn nồng cay

Người năm cũ, đâu còn đi gánh nước

Bên giếng cát bãi sông làng Đa Phước

Nắng đổ chao nghiêng, chầm chậm bóng ngày

*

Bến Thanh Tu, sương khói phủ vai gầy

Qua Gò Đạo, hắt hiu chiều thổ mộ

Mảnh trăng khuyết, treo ngang đồi Xích Thổ

Cốc rượu ân tình xưa cũ mềm say

*

Chợ đã tan rồi, quang gánh cầm tay

Thương dáng nhỏ liêu xiêu trong chiều vắng

Quá khứ vội vàng, oằn vai trĩu nặng

Lễ tan chiều Xóm Đạo, tiếng chuông đầy …

*

Lãng đãng sương trôi trong những hàng cây

Bên xóm Ngọc Sơn, như ngày thơ dại

Chợ Lầu ơi! Khúc hát rong vọng mãi

Ngồi nhậu nơi này, mà nhớ ở đây!

Lê Thanh Hùng

Bắc Bình, Bình Thuận