Nhớ Sài Gòn nhớ em…
Chiều công viên nắng dùng dằng ngọn cây
Em thắp thoáng bên đường xe bước vội
Nắng màu gì hôn tóc ngắn bay vai
Nhớ Sài Gòn nhớ em…
Chiều tan trường áo xõa chân bay
Em bước vội bên hàng hiên mưa nắng
Anh bên đây quán cóc ngắm mây bay
Nhớ Sài Gòn nhớ em…
Đêm giáo đường em tựa thiên thần
Anh ngoại đạo chờ em cánh cổng
Tiếng chuông ngân dồn dập tâm hồn
Nhớ em lắm sân trường đại học
Em vào đời bỏ chiếc bóng ngã dài
Và bây chừ em là góa phụ…
Anh một đời vẫn chiếc bóng chiều rơi.
Xa Sài Gòn cơn mưa rào chợt nắng
Bỏ nắng chiều thắp nến đầu ngọn cây
Xa áo trắng nắng dùng dằng không tắt
Bỏ con đường quán cóc đợi chờ ai
Khung thợ vẽ chờ bóng qua chiều sáng
Bút cọ nghiêng lấp loáng tóc bay vai
Tháng năm dài bức họa ra kiệt tác
Áo thôi bay vóc dáng miệt mài
Tạm biệt Sài Gò còn em thì vĩnh biệt!
Em xa đường em xa phố em xa anh
Còn kiệt tác treo lòng anh mãi mãi
Sáng trưa chiều chân quanh quẩn theo tranh.