Mới nức mắt thôi

Nó thuộc làu rồi

Bài ca : Thân con gái

Nội hát mỗi ngày lúc ông cháu gác cu

Khi cùng ngồi nhìn nắng trải

Gió triền sông ghi lại dấu vào hồn

Bãi lau già lao xao trắng đầu thôn

Bông mướp vàng ươm cười hiền hiền

Dạ thưa : Con nhớ !

Đời Nó nhiều trắc trở

Không giống như Nội kể thuở nào

Làm vợ , làm dâu . trời ! như thế này sao ???

Mỗi bữa cơm nó ngồi đầu nồi , tối bụng hát tình ca… , ko ngủ được

Chén bát xoong chảo chất chồng – thôi thì ưu tiên trước

Bỗng thèm xơ mớp của Nội đến rưng rưng

Âù .. ơi.. ai đấy đã từng

Thương câu lục bát xin đừng trách nhau

Nó đã đau – Đau… nhiều lắm lắm

Nếu không phận má hồng môi thắm

Nó móc chim thẳng tiến đọt me thì khăm khắm

.. đầu kẻ chẳng ra gì

Nghĩ vậy thôi mà bao uất ức cũng vơi đi !

Bến sông gần nhà lắm lúc , nhiều khi

Đón vị khách chẳng mời mà đến

Sông và khách mến thương thương mến

Hễ Chồng lơ , là nó trốn , nhót lên thuyền

Nó tuột quần nặn tõm nỗi oan khiên

Lòng nhẹ tênh nó nằm khèo ôm trăng ngủ ngon một giấc

Tạm rời lo toan tất bật

Dảnh bánh đếm sao trời

Tuổi thơ khèo khèo nghe nhớ quá ai ơi

Bãi sông lở bồi mỗi khi qua mùa lũ !

Nhớ hoài chi năm cũ – để lòng mãi đa đoan

Năm mấy tuổi rồi chớ đâu có còn son

Gia tài được hai con và mấy lần chồng bỏ

Chỉ có một người đàn ông thôi mà sao ôm thật khó

Nó hiểu rõ !

Phải một mình kiếm cơm nuôi con từng bữa

Nhưng chưa từng thất hứa

Nội à , Nội ơiii

Giữa công trình nó ha hả cười chơi

Ngày giả ngạo nghễ thôi – Đêm khóc ròng với bóng

Trời cao , đất rộng – ko bến bờ nó lỏng chỏng liêu xiêu

Thôi thì người ơi ko ước mơ nhiều

Chỉ mong được bình yên nơi cõi tạm

Sợ Nội nên ko bao giờ dám

Yêu người có vợ đâu

Cảm ơn tình nặng nghĩa sâu của người !

NGÔ THỊ THÚY PHƯỢNG