Quên tắt
vạt nắng cuối ngày loang loáng
quên khép
cánh cửa chiều se sắt gió đưa
quên luôn
mình lơ ngơ lạc giữa phố chiều ngã năm ngã bảy
sao không quên nỗi nhớ
hơi ấm lòng tay đêm trở giấc
giấc mơ xa, bay tạt gió cánh diều.

Nhớ mấy nỗi không vệt nào đáng nhớ
biền xa, cát nóng
dấu chân tuổi thơ nhon nhón
theo hạn qua đồng
trái ớt cong veo
hỏi nghiêng, hỏi ngửa
nóng rát giấc mơ, cay xè
cháy tới đảo điên trưa hè không gió
con chuồn chuồn chớp cánh
ghẹo chút ngây ngô
sè sẹ…
lá tre rơi, đuổi hoa nắng lên trời
tiếc ngẩn, tiếc ngơ.

Đáy chum nhẵn bóng
vê đầu ngón tay, bụi cám
gió đẩy đưa nhuộm đáy mắt đỏ hồng
“thiếu chi rau mà ăn rau Tu Rẽ”
cửa thân tình đóng chặt, à ơi…
mắt trẻ con
đâu biết buồn
chỉ nhớ

mượn gì lấy nhớ làm quên?
– Hải Điểu –