Quên
Chiều đi êm, đổ giọt rơi
Khẽ khàng sóng vỗ, gọi mời trăng lên
Bến xưa quên sóng xa duềnh
Em quên mùa chín ngọt mềm môi nhau
Sau cơn mê
Tan cơn mê chiều lướng vướng
Sao lại còn vất vưởng đâu đây
Vin đời, sắc lẻm vờn lay
Mới hay nắng đổ đầy tay vụng về
Lê Thanh Hùng – Bình Thuận