Tặng vợ

tôi bỗng sợ những lời hát buồn
làm em khơi miền rêu phong ngày trước, nhỡ thức giấc cơn mị tình mềm ước
đoạn đường nào anh đã không đi cùng em, nghe tím buốt màu phố gió, giàn thiên lí độ xanh xao
thôi về
tôi ru em ngủ, ủ mem đời nghe dịu vợi
thôi về
dạy con lúng liếng à ơi, trồng hoa phượng ngăn ngõ đời gõ cửa
ao nhà mình con cá còn quẫy đuôi, hoa muống biển còn ca vang trước gió
xào xạc cây mắm, lá đước ươm phù sa mặn ngọt
miền đất mới không ôm ấp bài hát buồn
cây đang lên xanh, hoa gieo chút nụ, dù hững hờ cũng thẫm mấy bờ ao
thôi về
cầu khỉ quê mình rập rình nỗi nhớ, lời mẹ ru tím cái đợi cái chờ
tôi phiền toái khắc khoảng trời trong em, tô rồi xoá, bóp ngạt đến ngất ngây âm điệu chập chình ám ảnh
giữa phố đời ai gửi lại một khóe cười mộc mạc
trưa vắng quán buồn nằm

ngâm ớ lý mười thương.

Sông Đốc, 08/05/2018

Khét