Tản mạn 

Có những chiều mây khói lửng lờ bay
Ai đốt vội lá thư tình năm cũ
Lời người hẹn như ngàn năm ấp ủ
Một chút buồn trong màu mắt em vương

Có những lần tình tự đến đau thương
Ai nhớ ai chân vang vào ngõ cụt
Lòng người sâu tiếng yêu buồn hun hút
Tay cũng thẩn thờ chạm vết nứt trong nhau…

Xa nhau rồi tiệt hạnh đến buốt đau
Con phố chứa bao miên man dòng nhớ
Sao ùa về tiếng đời ai nín thở
Tản mạn chiều, tản mạn chút em – anh.

Trần Đức Tín –Sông Đốc, 12/03/2018

Đi hoang 

Từ lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang
Chân vội vã những khung trời xa lạ
Từ ly biệt thôi chẳng còn rên siết
Nhưng vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen…

Tôi tự bào mòn mình lưu lạc đến buốt đau
Hương vẫn thoảng đâu đây dù vô định
Có em không trong ráng chiều biền biệt
Anh hoang hoải nhìn núm níu với lặng im.

Trần Đức Tín –   Cần Thơ, 19/01/2018