Mùa chơi vơi…!
Hạ u hoài giấu một mối tình thơ
Mái trường xưa dại khờ bao kỷ niệm
Đôi mắt nào trong veo đầy lưu luyến
Góc bàn xưa sẽ ngấn lệ đầy vơi
Bao giờ anh về cùng em nhặt cánh phượng rơi
Sân trường cũ một thời bao kỷ niệm
Anh bước đi trong nắng vàng lưu luyến
Vẫn nặng lòng em bé nhỏ đơn côi
Hạ đi rồi – Để nỗi nhớ chơi vơi…
Một thời dấu yêu…!
Mai xa rồi anh có nhớ mắt nai
Giờ truy bài bối rồi nhìn ô cửa
Nhớ cô bé ngốc gặp sao đỏ là quên kí sổ
Để có cớ anh sang xin chữ kí ngắm em cười
Anh và em bao kỷ niệm đầy vơi
Mỗi phòng học như từng ô bí mật
Anh lén giấu nụ hôn trao thật nhất
Chỉ em là mở được đúng ô thôi
Phòng học, phòng đa năng, giờ thể dục, giờ chơi
Em cứ trốn còn anh tìm đuổi bắt
Em nhớ nhé, gốc phượng già sân trường nơi anh khắc
Dấu tên anh để được thấy em cười.
Hạ đi rồi còn nỗi nhớ xa xôi
Bằng lămg tím nhòe loang dòng lưu nhớ
Áo đôi xanh, giữ giùm anh khoảng trời xanh thương nhớ
Anh ra trường mà lòng dạ chơi vơi
Liệu mai này mình viết tiếp hay thôi?
Em đừng hỏi để lòng anh đau nhói
Dẫu là mối tình xanh của một thời khó nói.
Anh vẫn dõi theo chờ khôn lớn trưởng thành
Chờ đến một ngày em đến được cùng anh
Và mong có nhiều ngày… ta viêt tiếp những ngày xanh…
( Mùa Phượng 6/21 )