ừ rồi cũng tới năm cùng tháng tận

buổi quay về làng cũ nắng chiều phai

ta gửi với quê xưa đời lỡ vận

ngọn đèn quê hiu hắt cháy đêm dài

cứ ngỡ như ta vẫn còn cha mẹ

sưởi ấm lòng giờ khắc chuyển sang xuân

cứ tưởng đâu ta hãy là con trẻ

đợi sáng mai vui hái lộc xuân hồng

đâu hay tóc ta giờ phơ bạc trắng

nghe xuân về mà nhớ tuổi đôi mươi

dẫu biết chốn thiên thu là ảo mộng

sao hồn ta vẫn còn chút ngậm ngùi

thì cũng đã trăm năm ngồi nhớ bóng

ru mênh mông chiều xuống phủ thân mình

ai còn đứng giữa mây trôi lồng lộng

có nghe hồn thao thiết mộng phù sinh…

nguyễn minh phúc