Trở bấc
gió bấc về chắc nhớ lắm em ha
gian nhà lá trống, chân không ngăn nổi mùa gió trở
mấy chị em co ro trong cái mền má vá
đứa kéo bên này, đứa rịt bên kia
đứa ó, đứa la, đứa đòi méc má
rồi cười rung nhà khi nó rách hai
gió bấc về chắc nhớ lắm em ha
nồi cơm nóng dọn lên với ơ kho quẹt
mấy chị em cứ như đã hẹn
đua nhau ăn coi đứa nào nhiều
rồi thiếu điều đứa nào cũng khóc
khi chưa no, cơm đã sạch nồi
gió bấc về chắc nhớ lắm em ha
những buổi ra đồng cùng nhau kéo cỏ
mấy chị em đầu xù, mặt đỏ ….
bởi mấy con bù mắt cắn – vừa gì
rồi đứa nào đứa nấy nhảy lưng tưng
thách bù mắt: đố mày vô cắn được.
gió bấc về em nhớ lắm em ha
mùa lễ hội – đua ghe ngo náo nức
mấy chị em thi nhau túc trực
từ sáng sang trưa quên cả cơm chiều
má mắng nhiều nhưng ba lại vội bênh
kệ tụi nhỏ! Có bấy nhiêu niềm vui đó
….
nay bấc về chị thấy nhớ em ghê
nhớ nhà ta của thời xa xưa trước
tận phương trời em có thấy
lạnh lắm không em khi gió trở mùa?!
lăn qua bên kia người
ta lui cui cõng mặt trời đi tìm quá khứ
bông lúa ngậm cái nắng sau hè
con châu chấu nhảy nhào, con cào cào ngốn cỏ, con tu hú gọi bầy
thương vời vợi
mẹ đợi cha về dọn bữa cơm trưa
tiếng cười đùa háo hức chạy dưới mưa
tiếng la ó giành nhau mấy trái ổi
chút ngậm ngùi khi bị cúi đòn roi
to tát gì
có to tát gì đâu
vậy mà sao ta dốc ngược cả một miền kí ức
vẫn không thể nào
vin lại chút ngày xưa…
(Tuyền Thị – Kiên Giang)
lăn qua bên kia người
ta lui cui cõng mặt trời đi tìm quá khứ
bông lúa ngậm cái nắng sau hè
con châu chấu nhảy nhào, con cào cào ngốn cỏ, con tu hú gọi bầy
thương vời vợi
mẹ đợi cha về dọn bữa cơm trưa
tiếng cười đùa háo hức chạy dưới mưa
tiếng la ó giành nhau mấy trái ổi
chút ngậm ngùi khi bị cúi đòn roi
to tát gì
có to tát gì đâu
vậy mà sao ta dốc ngược cả một miền kí ức
vẫn không thể nào
vin lại chút ngày xưa…
(Tuyền Thị – Kiên Giang)