có lẽ tôi buồn như sớm mai

tay cầm từng giọt nắng phôi phai

mà nghe tê tái sầu lên mắt

rơi lệ đời sau những vắn dài

hay tôi buồn như thân cỏ cây

những chiều hạnh phúc lẫn mê say

đâu hay bên những tàn khuya vỡ

một trời dâu bể rụng đầy tay

chắc hẳn tôi buồn như gió thu

nhặt lá vàng rơi giữa xa mù

mà nghe từ những tàn thu úa

có chút tình tôi ngân tiếng ru

thôi tôi sẽ buồn như mắt em

chừng như mưa nắng cũng buồn tênh

khép mở đời tôi chiều sóng vỗ

mà nghe sương khói lạc bồng bềnh

và tôi sẽ chờ đêm hóa thân

gửi hết trần gian những nợ nần

đưa em về dệt chân trời mộng

say đắm hiên đời bên nắng xuân…

nguyễn minh phúc