Phố lạc loài trong cái giá lạnh đầu Đông
Mẹ sinh em vào một ngày như thế
Cất mây xanh trời buông mành đổ lệ
Gió rít hờn gào thét từng cơn

Ba đi xa, mẹ giấu những tủi hờn
Không chồng bên, một mình lo trọn các con, nhà cửa…
Manh áo ấm, chỗ lành con nằm ngửa
Mưa trên đầu mẹ che chắn nằm nghiêng

Chẳng trách ba đâu – công việc triền miên
Nơi xa ấy – chắc nhiều đêm thao thức
Nhớ vợ thương con cháy lòng rạo rực
Mong ngày về ôm trọn những mầm yêu

Em lớn lên không nhan sắc diễm kiều
Đời quá rộng cho bàn chân nhỏ bé
Trống vắng, chênh vênh…bao lần ngã té
Anh đến gần xoa dịu những niềm đau