Thì thầm với Đà Lạt

Xuống thác lên ghềnh đâu phải Đà Lạt mà là em

Bởi có lúc em không cần Đà Lạt

Gió núi mưa ngàn đèo cao lũng thấp

Hạt gạo củ khoai giữ cửa tâm hồn

Xuống biển lên rừng đâu phải Đà Lạt mà là trăng

Bão tố phong ba cũng úa tàn Đà Lạt

Má phấn môi son cam lòng sự thật

Áo chẳng khoe màu đâu nữa kiêu sa

Xuống chó lên voi đâu phải Đà Lạt mà là hoa

Hoa rẻ như bèo

Hoa thâm như máu

Những bần sĩ quẩn quanh bờ cơm áo

Dở khóc cười xem sống chết đôi co

Xuống mặt lên lòng đâu phải Đà Lạt mà là thơ

Thơ có thế khơi nguyên

Có quyền dự cảm

Thơ hay là thơ được sinh ra từ vùng không ánh sáng

Chẳng biết nói sao cho lời chẳng nên lời

Sẻ chia em – Đà Lạt và tôi

                                                  PHAN THÀNH MINH

Thành phố trong mây

Phố trong rừng

Thông đi với ngàn hoa

Rừng trong phố chim về tung cánh vỗ

Mây xuống núi cho bầu trời rộng mở

Ngát thơm em hương mận hương đào

Mây nước lửng lờ

Mây nước chờ nhau

Anh đã đến từ lời thơ trong lá

“ May mà có em ” * anh thấy mình không lạ

Cảm ơn em

Cảm ơn nắng ngọt ngào

Vó ngựa khua dồn thương nhớ về đâu

Trăng chưa ngủ trăng còn ôm áo

Này nụ thu đông

Này hoa diệu ảo

Dâng ngọt cho đời cho thắm những mầm xanh

Phố trong rừng

Phố của yêu thương

Xin là nguyệt để mù sương lấy cắp

Cảm ơn em tình yêu tuyệt bích

Xinh lắm Đà Lạt ơi để má em hồng

PHAN THÀNH MINH

* Thơ Vũ Hữu Định