Chiêm bao em về muộn

trên môi đậu kín nụ cười

đường dài, sầu chưa kịp xuống

phố xa rồi, em ở lại thôi.

Tôi còn gì mà đứng đợi

cơn mưa đầu mùa đã nhạt phai

nơi em đã từng vờ bước

rồi đứng ngậm ngùi trông theo.

Em bây giờ có buồn chi tôi

thả trái phá vào thẳm sâu hang động

thả linh hồn lên trời

đứng một mình đọc kinh

rồi dỗ dành hai ta cô đơn chiếc bóng.

Bên ngoài hình như mưa xuống

tóc em rối sợi sao khuya

chôn đời nhau trong mắt của người

nhìn nhau bỏ đi mà lòng bỗng sửng .

Những nụ hôn vội vàng

bờ môi rưng rưng se lạnh

bầy rắn và người bò quanh

mối tình đã cầm lòng đem rao bán .

Biết đâu em khi xa

ngồi nhìn bóng mình vùi sâu vực xoáy

người phiêu du theo mùa vàng đốt cháy

lặng buồn hát khúc thánh ca .

Quay lại nhìn chốn xưa

anh một mình bò dài lên bờ dốc

em buồn chi mà chẻ hoài con tóc

tiễn đám tang người về dưới cơn mưa .