một đời dong ruổi
đôi bờ gió xiêu
buổi về tiếc nuối
tôi đã như chiều
buồn không hỡi gió
đôi hàng kinh thư
nghe lòng chợt ngộ
chỉ là phù hư
buồn không hỡi sóng
trôi mãi mịt mùng
có người mỏi ngóng
một lời cáo chung
trái tim ngưng đập
năm tháng phai tàn
buồn trôi nắm đất
rơi ngoài nghĩa trang
khuya về như bụi
thở khói muôn trùng
có người mắt nuối
chạm đời hư không…