Trời cao đất rộng không chỗ ta đi
Thế giới phẳng lòng người thêm chật chội
Trái đất già nua giả vờ son trẻ
Trước lão mặt trời phóng khoáng uy nghi

**

Ta mạnh mẽ hay vờ như mạnh mẽ
Lấp biển dời sông thám hiểm triệu tinh cầu
Lửa vô minh làm mồi cơn thịnh nộ
Thiêu rụi chính mình hỡi thế giới văn minh

**

Ta đi tìm vết tích dấu chân xưa
Người muôn cũ những đền đài rêu phủ
Tiếng chuông thiêng mảnh linh hồn an trú
Phế tích điêu tàn. Chùa đổ. Bóng trăng tan…

**

Biển xanh nào về hóa thảm nương dâu
Lũy lũy kiếp sinh thành hoại diệt
Cõi đất già nua trút hơi lần cuối
Huyệt mộ vùi vô hạn kỷ nguyên đen

**

Ta trở về nơi chốn ta đi…
Bước chân mới trên huyền xưa tích cũ
Mẹ càn khôn thêm lần chuyển dạ
Quỹ đạo mặt trời chập chững trái đất thơ…

TỊNH BÌNH