thì cũng đủ một đời tôi dong ruổi
buổi theo tình về gom nhặt tàn phai
trăm nỗi nhớ lặng thầm như cát bụi
cứ theo tôi thao thức những đêm dài

thì em đã hơn một lần nuối tiếc
gối chăn đêm hờ hững lạnh môi người
buồn giăng kín nỗi lòng khi chia biệt
hà cớ gì tôi khóc giữa cơn mưa…

ngoảnh mặt lại hắt hiu vùng ký ức
quắt quay đau từng vết sẹo tím bầm
em cũng vậy giữa lặng thầm hư thực
môi mắt nào tựa những vết dao đâm

thì vẫn đây ướt vai người mắt lệ
trái tim kia dẫu lầm lỡ đôi lần
tôi vẫn cứ mộng mơ và mãi thế
mãi yêu người dù biết sẽ phù vân…

nguyễn minh phúc