Có người đi ra phố (*)
Tìm nhặt lại nụ cười 
Mãi vui mà đánh mất
Trong một ngày xanh tươi.

Có người đi ra phố
Ngỡ ngàng nhớ hương xưa
Gió thoảng qua thật khẽ
Giọt sầu bỗng đòng đưa.

Người một mình ra phố
Dặn lòng bỏ nghĩ suy
Yêu thương không thể giữ
Thì thôi – chớ luỵ vì…

Một ngày buồn lặng lẽ
Phố như dài trăm năm
Phố ơi! Không duyên nợ
Hoài niệm là dao găm.

Tạm biệt người ở phố
Ta về chốn bình yên
Không xa hoa tráng lệ
Nhưng lòng đầy an nhiên…

P/s: Cảm tác từ bài thơ không tên của Nồng Nàn Phố.