Đêm muộn vò miếng trăng non bên thềm giếng cũ
hương rêu xanh ngái nhuộm tay ngà
trong góc tối khối tình già trốn ngủ
nghe tiếng lá tre rơi ru giấc lửng lơ hờn.
Nào ai biết con thạch sùng vì ai tặc lưỡi
tiếc đêm trôi nhanh, sợ tuổi chóng tàn
cơn gió úa tựa mây ngàn ngái ngủ
Xuân hay Thu chung một khúc lạnh buồn.
Bầu cau nõn xé buồng phả hương vào bóng tối
trắng nõn riêng mình lạc lối gió say
hương tơ tóc vò trăng ngà gãy vụn
tuổi riêng mình, sầu muộn tự mình vay.
Nào ai biết tựa lưng đêm trăng sao tình tự
gió vô tình đa sự nói lời yêu
con dế than đặt điều trốn tìm sau khe cửa
đâu biết đêm đen cũng giấu mình.
Sương sớm vò mảnh trăng tàn treo nghiêng góc núi
mây cuối rừng nhuộm tím lá rừng lay
miếng trăng nhàu rơi đáy nước ngủ say
Mặc tia nắng ban mai treo ngày lên nhành thông đánh đố.
Hải Điểu