Anh ấy nói với tôi
Đời anh là những rễ ngoằn ngoèo cắm sâu vào lòng đất
Tôi bảo anh là cội nguồn sự sống
Anh bảo có thấy được ánh sáng không?

Anh ấy nói với tôi
Anh là những lúa mạ đương nắng ngoài đồng
Tôi bảo anh là lợi ích mưu sinh của bao người
Anh kể người ta nuôi anh lớn, ” tuốt” anh ra rì rào máu chảy rồi nửa thân anh thành tro rơm mỗi ráng chiều

Anh ấy nói với tôi
Anh là cánh buồm ngoài khơi xa
Tôi khen anh được tự do vi vu ngoài biển cả
Anh lại bảo đường anh đi phụ thuộc người cầm lái

Anh ấy nói với tôi ngàn điều tôi không còn nhớ rõ
Khi bản thân không tự nhận ra hạnh phúc của chính mình
Thì anh à
Ai giúp được anh?