/
PHÙNG VIỆT THỤY KHANH
Học sinh lớp 7/8 Trường PTCS Lê Lợi – TP Biên Hòa – Đồng Nai
.
Một buổi chiều mùa thu, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua từng kẽ lá. Bước ra khỏi trạm tàu điện tôi về nhà. Đường phố ồn ào náo nhiệt trong khung giờ cao điểm. Tôi bước trên con đường lá trải vàng như dải lụa, tiếng xào xạc của cơn gió thoảng qua cuốn những chiếc lá bay lên rồi đáp xuống một cách êm ái. Nắng chiếu từ phía sau làm cái bóng tôi dài lênh khênh in trên mặt lá. Phút chốc tôi đã về đến nhà –  nhà tôi ở tầng cao của một khu chung cư. Bước vào, căn nhà nhỏ xinh của tôi tràn ngập ánh nắng chiều. Đặt ba lô xuống, tôi bước vào bếp pha một ly trà nóng. Vén màn cửa mỏng ra, nhìn ô ô cửa sổ từng đàn chim bay về phía ngọn núi xa được khoác chiếc áo màu vàng, đỏ của cây cối và bầu không khí mùa thu. Đặt ly trà xuống bàn, tôi đi vào phòng để lấy điện thoại. Bất ngờ, tôi lỡ tay làm rơi khung ảnh bằng gỗ xuống nền.Tôi cúi thấp người xuống nhẹ nhàng nhặt nó lên. Tấm kính bị nứt 1 đường dài và rạn một vài đường nhỏ. Qua tấm kính là bức hình tôi chụp với anh trai của mình. Ôm khung hình vào lòng, mắt tối ngấn lệ, bồi hồi nhớ lại đoạn phim ngày nào.
Anh tôi, một người anh tốt, tuy anh hơi cộc tính nhưng rất thương tôi. Ở đất nước xinh đẹp nơi tôi sinh ra thì gia đình tôi có cuộc sống mà ai cũng phải mơ ước. Anh tôi học rất giỏi nhưng không bao giờ tỏ ra kiêu căng tự phụ. Tôi đã có một tuổi thơ đẹp với anh. Anh dành thời gian đạp xe chở tôi đi lòng vòng khu phố, bày ra những trò chơi vui nhộn khi bố mẹ vắng nhà. Khi tôi lớn, anh giúp đỡ tôi trong học tập, che chở khi tôi bị ai đó bắt nạt. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng có cãi nhau nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống.
Đến năm ấy, vào một ngày tươi đẹp, tôi chạy bon bon trên chiếc xe đạp điện dưới bầu trời trong xanh, ánh nắng sáng như bao bọc lấy thành phố nhỏ. Nhìn sang bên kia đường, tôi thấy anh bước ra từ một cửa hàng tạp hóa, tôi nhìn anh và kêu lớn “anh à”. Anh nhìn tôi mỉm cười, mãi nhìn anh tôi ko để ý chiếc xe du lịch đang trờ tới, hoảng loạn, tôi mất tay lái ngã xuống đường. Cố gắng đứng dậy thì tôi thấy một chiếc xe tải đang lao đến rất gần. Tim tôi đập mạnh, tôi nhắm mắt lại trong trạng thái sợ hãi đến tột cùng. Bỗng có một cái gì đó đẩy tôi ngã nhào về phía trước, sau đó là một tiếng động lớn. Mở mắt ra, tôi không tưởng tượng được những gì trước mắt. Những túi hàng của anh tôi vương vãi ra đường, những hộp sữa đổ lênh láng. Dưới chiếc xa tải là anh tôi. Tôi chạy lại ôm lấy cơ thể anh, người anh bê bết máu, mắt anh nhắm nghiền. Tôi khóc và gào lên “Ai đó làm ơn cứu anh cháu, gọi xe cứu thương giúp cháu”. Một lát sau xe cứu thương và bố mẹ tôi tới. Tôi nắm lấy bàn tay đầy máu của anh, mẹ tôi ôm bố tôi khóc ngất. Một tháng anh nằm viện là một tháng tôi không muốn ăn, không muốn ngủ và học cũng không vô vì chỉ lo cho tính mạng của anh.
Hôm đó tôi vào viện, nhìn anh đang tiếp ôxi, dây nhợ của các loại thiết bị y tế quấn quanh cơ thể và bác sỹ muốn được nói chuyện riêng với bố mẹ thôi. Ngồi xuống ghế, tôi nắm lấy bàn tay yếu ớt của anh, hy vọng Thần chết sẽ không cướp anh ra khỏi cuộc sống của tôi. Ngón tay anh cử động, mắt anh từ từ mở ra, anh nhìn tôi như đang muốn nói gì. Tôi áp tai vào miệng anh, anh thì thào một cách khó nhọc “Hãy bước đi một cách mạnh mẽ trên con đường của riêng em, anh sẽ luôn bảo vệ cho em”, bàn tay yếu ớt của anh như muốn siết lấy tay tôi. Tôi khóc như chưa bao giờ được khóc, nhìn qua cửa sổ tôi thấy bác sỹ đang trao đổi gì đó mà mẹ tôi đổ gục vào bố tôi. Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, nép sau cánh cửa, tôi nghe loáng thoáng bác sỹ nói rằng tỷ lệ sống của anh tôi rất thấp. Tôi run người, anh không rời xa tôi được đâu ! “Ai sẽ bảo vệ cho tôi ?”, “Ai sẽ giúp đỡ tôi ?” – tôi suy nghĩ. Tôi tự dằn vặt bản thân tại sao tôi lại bất cẩn để giờ phải hối hận ! Anh đã hy sinh cả mạng sống của anh cho tôi sao ! Tôi không thích vậy, tôi cần anh. Cuộc sống của tôi không thể thiếu anh được đâu !  Anh tôi mất một tuần sau đó. Nhìn khắp căn nhà đâu cũng hiện lên bóng dáng anh, tôi chỉ biết khóc trong tuyệt vọng …
Tôi đang du học ở xứ sở Kim chi như ước mơ ngày thơ bé, tôi đã phải cố gắng rất nhiều. Những năm vừa qua khi gặp khó khăn hay mệt mỏi tôi thường ôm lấy tấm ảnh của anh vào lòng như anh vẫn sẽ bên cạnh tôi. Bây giờ, ngồi bên ổ cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy sao xa, anh tôi là một trong những ngôi sao ấy. Anh sẽ chiếu sáng cho tôi để tôi không lạc lối. Anh sẽ luôn bảo vệ và che chở tôi như anh đã nói, chỉ là anh không hiện diện trong cuộc sống của tôi thôi. Nhưng dù cho anh không hiện diện trước mắt tôi thì tôi vẫn luôn tin anh đang ở quanh đây, đơn giản vì đó là sự yêu thương anh em chúng tôi dành cho nhau dù nghìn trùng cách biệt. Tôi nhớ anh, thật sự rất nhớ anh, nhớ rất nhiều …
 /