Góc quán ồn ào,

bánh xe nước, khập khiễng-quay

xoay vòng khói thuốc

vẽ lên nhập nhòe xanh-đỏ

giọt cà phê tan ra như sóng đáy hồ

ưu tư đen đặc

nhuộm đắng góc mình nhìn nhau

trang báo hờ trên tay

câu chữ ngáp dài

tiếc giọng êm ơ hờ ghé rèm mi ướt vội.

 

Có tiếc nhớ

rừng xa suối hát

em gái bên nương mắt cười giòn tan sóng nước

ôm mùa vàng, gửi trọn thương mong

để ngóng chiều bóng ai về nghiêng nghiêng thả giọt

chày gỗ gõ vào đêm từng nhịp

sao giật mình

rụng lấp lóa rừng khuya.

 

Lại nhìn

những vòng quay nặng nề, mỏi mệt

cuốn-xoay-ngụp-lặn

luôn hồi mấy vòng

quay… quay… lại quay…

như một sự trớ trêu, không do trời sắp đặt

nơi góc quán ồn ào

bánh xe nước, khập khiễng-quay.

 

Như ta

tiếc chuỗi ngày mông lung tìm mình trong nếp thở

đứng phía nào

nghe gió cũng chông chênh.