Bên bến đò xưa
Chậm chiều xa, loay hoay chuyện áo cơm
Nghe văng vẳng tiếng đò xa bến nước
Bao khát vọng, loanh hoanh đời trầy xước
Cây ổi cuối vườn lẩn khuất hương thơm
*
Luẩn quẩn bên đường cũng một mùi hương
Mỏi mắt đi tìm, một thời trai trẻ
Trong suốt tháng năm, ưu tư giằng xé
Trắc trở ầm thầm, định kiến lệch phương
*
Cũng bến đò này của một ngày xưa
Câu vọng cổ không còn ai hát nữa
Trong cuộc nhậu đã trôi bờ nhừa nhựa
Ly rượu xây chừng, lần lựa đẩy đưa
*
Tiếng hát liêu xiêu, rượu cạn hết rồi
Câu chuyện cũ, ba bốn người giành kể
Bao giá trị, tháng năm thành ước lệ
Không biết ai còn cất giữ giùm tôi
*
Một vệt hương xưa trong nắng cũ càng
Vô tư gió cuốn theo chiều mở đóng
Thao lao chuyện, chợt lặng im ngưng đọng
Khắc khoải trôi chiều, một chấm thời gian …
Lê Thanh Hùng
Đã là sông thì sẽ chảy
“Suối chảy đời suối và sông chảy đời sông”
Sao con mương bên hiên nhà, loằng ngoằng không chịu chảy
Rác rến lưu cửu bao năm trở mình trỗi dậy
Tránh gió dạt bờ, xoay chuyển lòng vòng
*
Đã xáo động giấc mơ thời thiếu nữ bằng sự hoài nghi
Biết đâu đó có ai còn mong đợi
Mà thời gian lọt qua kẽ tay, ngoài tầm với
Cơn gió lạ đong đưa, gợn sắc kiêu kỳ
*
Sao đánh đố cuộc đời bằng sự lỗi thời
Khi không tự viết được ra lời phát biểu
Thì đâu có trách nhiệm, tư duy gì vin níu
Cứ hời hợt cho hết ngày, rệu rã buông lơi
*
Đêm dần qua và mơ ước cũng dần xa
Rách toạc những tháng năm chộn rộn
Mà tuổi trẻ đầu tư vào đó, biết đã thu hồi đủ vốn?
Tính toán loay hoay đến vàng mắt xanh da
*
Trời đã sáng, bóng mờ lớp lớp vỡ toang
Rều rác khô cong dưới ánh mặt trời, lộ dần ra bản chất
Chiêm nghiệm chuyện bao đời: hơn – thua, được – mất
Sao rậm rực bên đường, trong tiếng gió quẩn đồi hoang …
Lê Thanh Hùng
Em lấy chồng xứ xa
Biển đời, mênh mông quá
Hun hút chiều-khơi xa
Đường đời bao nhiêu ngã?
Vô tình, em bước qua
*
Đánh rơi tình hư ảo
Chập chờn trước ngã ba
Sao mơ hồ gượng gạo?
Chìm trong bóng nắng tà
*
Bay đi, lời khờ khạo
Lần hồi một mình ta
Sang sông kìa, chim sáo
Gọi gì ? nghe thiết tha …
*
Em qua, còn ngoảnh lại
Bến vắng, đò quay ngang
Lục bình xuôi, vướng phải
Ngập ngừng trôi điệu đàng
*
Giờ đây ngoài tầm với
Đắm đuối và kiêu sa
Muộn rồi, ai có đợi
Ngậm ngùi xa, quê nhà …
Lê Thanh Hùng