Một người đi, rồi một người
Cứ thế đi
Bỏ khoảng không cánh đồng quê lam lũ.
Hành trang người rơi vãi mùi quê hương dọc đường tha phương,
Chiều tà nhấn chìm từng nỗi nhớ đến mồ côi
Giọt buồn thấm dần tôi miên mang da thịt
Người đi, lũ lượt rời đi
Mặc dòng sông quê níu kéo
Họ cố quên đi những ký ức gọi là quê hương
Như thay một tấm áo nhàu nát nghèo hèn tuổi thơ của mẹ
 Cố khoác lên người sang trọng thị thành
Từ đó quê hương chỉ còn trong những cơn mơ tôi cố vớt vác chắc chiu để dành.
.