/
.
Tôi được may mắn tiếp xúc và chuyện trò rất nhiều với các anh em văn nghệ sĩ có uy tín trong sáng tạo văn chương của cả nước. Mỗi lần gặp họ là những khoảnh khắc lên ngôi. Ấn tượng bắt đầu từ những việc đàm đạo, chia sẻ quan điểm nghệ thuật mới cũng như tư tưởng sáng tạo của mình hay những cuộc nhậu đại loại trên bàn tròn chữ nghĩa với nhiều giai thoại lạ biệt. Trong nhiều may mắn đó, tôi quan tâm nhất là những người tổng biên tập hoặc là các biên tập viên của tạp chí. Sự nghiệp văn học có phát triển hay không, ở họ một vai trò thật quan trọng, như vậy, cần đòi hỏi ở họ tâm thế thời cuộc lẫn tâm thức sáng tạo. Cái này không phải ai cũng dễ có và làm được. Muốn nó có môi trường như thể, ngẫm nhiên phải hội tụ nhiều hợp chất tư tưởng – nghệ thuật – ngôn ngữ, và dám chấp nhận cả bản thể cô đơn trước cuộc người, thì may ra sự dấn thân mới đúng nghĩa của cống hiến.
Haizzzzz….dạo này, sao mình hay bị dị ứng với hàng trăm – hàng nghìn bài thơ được đăng đầy rẫy ở khắp mặt báo một cách dễ dãi. Khổ nhất là ở các báo – tạp chí địa phương rồi, còn khổ hơn cái nhất nữa là ở các tạp chí uy tín của trung ương. Thời đại hội nhập và phát triển với toàn cầu văn hóa thế giới rồi, mà các trào lưu văn học mới vẫn chưa làm được cách mạng. Bao nhiêu hội thảo, bàn tròn diễn ra đầy đặn. Bao nhiêu nhà lý luận – phê bình rôm rả trước diễn đàn lớn. Bao nhiêu người sáng tạo đọc tham luận. Bao nhiêu cái bao nhiêu để gọi là chỗ đứng đúng bản chất phát triển của văn chương Việt nhìn từ hướng khu vực và cả thế giới. Hi, sự nghiệp vẫn còn tiềm ẩn những dấu hỏi bay lửng (?). Có lẽ đại cuộc đang gặp phải nhiều biến động, nên cần nhiều hướng mở khai phóng mạnh mẽ vào không trungthôi.
Trong số các tạp chí mình đặt mua hàng tháng, có tạp chí Văn nghệ Quân đội, tạp chí Sông Hương, và có lẽ mình thấy giá trị chất lượng của hai tạp chí này đang lên ngôi. Biết đâu công cuộc cách mạng thơ ca Việt Nam sẽ nổ ra ở hai tạp chí này thì sao. Rất hy vọng!
.