Không hiểu
sự thật không bao giờ sẽ hiểu
cảm giác lừng chừng không chắc mình nên thương hay giận
khi rõ ràng mong, chân thật trông mong
loại cảm tình đơn sơ như cây cỏ
loại cảm tình đêm đông vùi mình trong chăn nghe bà kể chuyện
chỉ là
gió bốn bên chê phên thưa cứ rít gào trống trãi
rú gọi từng hồi mà…
chăn mỏng, mộng mềm, gối chật, đêm thênh thang.
Không biết
có nơi nào giúp cai được khát khao
khát một chút tình thương yêu bà cháu
thèm nghe câu chuyện cổ
chỉ là
ừ, tuổi thơ ấy, người kể truyện cổ tôi nghe
không phải người bà tóc bạc
ba tôi
ừ, ba tôi
câu truyện cổ lẻ loi như tuổi thơ ba
như tuổi thơ tôi
không đành lòng cứ bên này, bên kia vá víu
câu truyện cổ vẫn trống huơ, trống hoác
phênh vẫn thưa, gió vẫn lùa
câu truyện cổ lạnh cóng
mảnh chăn vá chằm, vá đụp của ba không che nổi bốn bề rét lạnh
không che được tuổi thơ tôi thèm khát
không che được
không bao giờ che được
như tuổi thơ ba trăm ngàn vệt thủng.
Như sự thật
đâu bao giờ sẽ hiểu
sợi khói mềm đâu hiếm lạ với hoàng hôn
như tuổi thơ tôi, như tuổi thơ ba
cứ hiếm lạ với từng chiều đơn sắc nhất!
– Hải Điểu –