PHÙNG VIỆT THỤY KHANH
Học sinh lớp 7/8 trường PTCS Lê Lợi (Biên Hòa – Đồng Nai)

.

Trong lúc đang dọn lại cái tủ nhỏ của mình bất chợt tôi thấy một cái hộp sắt đã cũ. Tôi nhẹ nhàng lấy nó lên, bề mặt của nó đã phủ một lớp bụi dày, màu sắt hoen gỉ. Tôi vội đi tìm cái khăn lau và mở nó ra. Như có một cái gì đó đâm sâu vào trong lòng làm tôi đau lắm. Môi tôi bặm lại, mắt tôi cay cay và tay tôi run lên đến nỗi rơi cả chiếc hộp ấy. Đó là khi tôi thấy những bức hình của cha.

Nếu có ai bảo tôi kể về mẹ thì tôi sẽ nói thật nhanh, thật lưu loát vì tôi có thể cảm nhận hết tình thương bao la ấy. Còn về cha, thật sự tôi không có câu trả lời nhất định.
“Cha tôi không hoàn hảo, không tốt như trong sách vở và tôi chỉ thương ông ấy theo nghĩa vụ của mình” – đó là câu nói mà tôi luôn trả lời với bất kỳ ai bảo cha tôi tốt. Có lẽ ngoài mẹ và anh tôi ra thì chẳng có ai thèm dòm ngó đến cha kể cả tôi. Căn nhà không lấy gì làm khá giả, chỉ đủ để sống qua ngày nhưng cha suốt ngày rượu chè say xỉn. Trong suy nghĩ non nớt, khờ dại của tôi cha thật tồi tệ. Tôi ghét cha hơn khi nhìn thấy bàn chân nứt nẻ vì nước ăn và bàn tay chai sần gầy guộc của mẹ đối lập với bàn tay mịn màng và bàn chân mềm mại của cha. Những đồng tiền đôi khi còn không có để lấy làm dư dả vậy mà cha dùng để làm những việc vô bổ, đó là điều làm tôi hận cha nhiều hơn. Cái nghèo cái đói cứ càng ngày càng ôm sát gia đình tôi. Anh em tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt mẹ khi nhìn vào thùng gạo chỉ còn đủ nấu nồi cháo nhỏ. Đôi khi tôi chỉ đi lướt qua cha mà không buồn ném một ánh nhìn thương xót. Rồi cuộc sống trở nên khó khăn hơn khi mẹ tôi không thể nuôi nổi cả nhà, thế là anh tôi phải xin học hệ bổ túc văn hóa buổi tối để vừa học vừa làm. Tối đó, tôi nói với anh :
–   Hay em nghỉ học luôn anh nhé ?
–   Không được, em phải đi học chứ ! Phải học giỏi để sau này thoát nghèo em à.
Ngập ngừng, tôi hỏi tiếp
–   Anh à, anh có ghét cha ko ?
Anh nhíu mày nhìn tôi rồi gắt :
–   Không, cha tốt thế mà …
–   Cha tốt sao ? Với em ông ấy thật là tồi tệ !
Tôi hét lên. Không ngờ ngay lúc ấy tôi nhận ngay một cái tát của anh
–   Em không hiểu gì thì đừng có nói lung tung, hỗn xược như vậy nữa !
–   Sao, anh đánh em sao ?
    Không cần đợi câu trả lời, tôi chạy ra khỏi nhà. Chẳng thèm nhìn ánh mắt chan chứa tình thương yêu cha dành cho tôi. Ngồi trên lớp cỏ ẩm ướt bên sông ánh lên chút nắng của buổi chiều tà. Thoang thoảng làn khói trắng từ những mái nhà bên kia sông, tiếng khua nước của mái chèo lội ngược dòng. Tôi khóc, giọt nước mắt rơi thấm vào lớp cỏ ướt mềm. Tôi thấy mình sao mà cô độc đến vậy ! Từ khi đi học, chẳng hiểu sao các bạn trong lớp đều gọi tôi là “kẻ ăn cắp” và xa lánh tôi. Tôi không có bạn, ko có ai để trò chuyện. Tôi chỉ biết cố gắng học thật giỏi với mong muốn khi lớn lên tôi sẽ được đến một vùng đất khác và thành đạt ở nơi đó. Tuổi thơ vắng tiếng cười của tôi trôi qua thật nhanh, tôi đã trở thành cô gái 18 tuổi và chuẩn bị thi đại học. Một buổi chiều đang học tôi nghe tin cha bị tai nạn, tôi vội vã chạy vào bệnh viện thì thấy cha nằm bất động trong phòng cấp cứu
Anh tôi bước đến bên tôi nói trong nước mắt :
–   Cha hôn mê rồi ! Bác sỹ nói khả năng sống rất mong manh. Trước khi cha qua đời, em hãy yêu thương cha bằng một tình thương chân thành nhất đi ! Không thì em sẽ phải hối hận đó !
Tôi nhìn anh rồi nhìn cha :
–   Ý anh là gì ?
Anh tôi gắt lên :
–   Trong 18 năm  cuộc đời có bao giờ em nói chuyện với cha 15 phút hay không ? Có bao giờ em muốn hiểu cha không ? Có bao giờ em muốn biết đến tình yêu của cha dành cho em bao la thế nào không ?
–   Em chưa bao giờ cảm nhận được tình thương ấy thì làm sao em biết nó thế nào ! – Tôi cũng ko giữ được bình tĩnh.
Tình trạng của cha quá nguy kịch nên phải chuyển lên bệnh viện tỉnh. Mẹ phải bán con trâu duy nhất và cũng tài sản lớn nhất của gia đình cùng tất cả những gì có thể bán được kể cả đàn vịt mới nở để kiếm tiền chạy chữa. Căn nhà trống vắng nay càng trống vắng hơn vì những vật dụng giá trị đều lần lượt đi vào tay người khác. Tôi vẫn phải vào bệnh viện chăm sóc cha với trách nhiệm của một đứa con gái, thế thôi chứ không có gì hơn.
Đến một ngày kia, mẹ bảo tôi về nhà lấy cái hộp gỗ trong tủ của cha đem vô bệnh viện cho mẹ, mẹ dặn đó là tài sản quý báu nhất của cha. Tôi hy vọng đó là số tiền cha dành dụm được hay một vật gì giá trị nhưng khi mở hộp ra tôi sững người vì trong đó chỉ có một chiếc máy ảnh cũ và một bao thư. Tôi mở ra thì đó là những bức ảnh từ khi tôi còn nhỏ cho đến lớn, mỗi năm cha chụp một vài tấm cùng một mảnh giấy :
“Gửi con gái,
Con gái, cha quả thực là một người cha tồi tệ phải không con ? Cha không thể làm cho con vui vẻ, không thể làm con hãnh diện và chưa bao giờ làm điều gì khiến con cảm thấy cuộc sống này có cha nhưng cha yêu con theo bản năng vô thức của mình. Cha nhớ cái ngày còn nhỏ con mắc bệnh hiểm nghèo, vay mượn khắp nơi để chạy chữa cho con nhưng không đủ. Cha đánh liều đi ăn cắp với hy vọng sẽ cứu được con. Cha đã không suy nghĩ đến hậu quả là sau đó cha không được ai nhận đi làm nhưng cha cứu được con. Chỉ cần nhìn con lớn lên, xinh đẹp hơn qua từng ngày là điều cha luôn mong đợi. Cha nghĩ con không có ai bên cạnh, không có bạn bè, con cô đơn là tại cha. Cha xin lỗi ! Cha biết con rất ghét cha đúng không ? Hãy hiểu cha không gần gũi con như những người cha khác vì cha không muốn khi con đi bên cha con bị người ta khinh bỉ. Con gái, điều mà cha hận nhất ở bản thân là không thể bảo vệ cho con. Cha hối tiếc vì có thể cứu con sống nhưng không cho cho được một cuộc sống đủ đầy, vui vẻ. Cha xin lỗi con …”
Cha của con”
Tôi không tin vào mắt mình nữa ! Tôi không ngờ một người cha mà con tim tôi đã vô tình vứt bỏ lại mang nhiều yêu thương đến thế ! Giờ đây tôi đã hiểu được tại sao những người quen biết cha đều nói tôi có một người cha tốt.
 Tôi khóc, những giọt nước mắt mặn chát, đau xót thay cho lòng hối hận muộn màng. Đặt lại tất cả vào tủ, tôi thẫn thờ bước ra khỏi phòng rồi chạy như bay đến bệnh viện. Từ trước đến giờ tôi chưa lần nào trò chuyện cùng cha với tình yêu thương của một đứa con gái. Chỉ vì cuộc sống nghèo túng và hoàn cảnh quá khó khăn đã khiến trái tim bé nhỏ này của tôi không mở cửa cho cha bước vào. Một đứa con gái tồi tệ khi chẳng bao giờ biết tha thứ, biết yêu thương, biết cảm thông cho người đã liều mình cứu tôi thoát khỏi bàn tay Thần Chết. Tôi hối hận lắm ! Đúng là tôi muốn có một người cha hoàn hảo, đúng là tôi đã từng hận cha, từng ghét cha nhưng giờ tôi chỉ muốn cha bên tôi, chỉ cần bên tôi thôi. Tôi không cần cha giàu có, cũng không cần cha mua thứ này vật nó thật đắt tiền vì cha quá hoàn hảo khi đã hy sinh cả phần còn lại của cuộc đời chỉ để cứu sống một sinh linh bé nhỏ.
Y tá cho hay cha đã tỉnh lại sau giấc ngủ quá dài, có thể vào thăm được. Bước vào phòng, tôi nhìn thấy cha mà lòng thật đau xót khi dụng cụ y tế bao quanh cơ thể cha. Tít … tít … tít … Tôi sợ âm thanh phát ra từ chiếc máy đo nhịp tim ấy vô cùng vì nếu như âm thanh ấy không còn nữa thì cha sẽ rời xa tôi mãi mãi. Cuối cùng thì điều mà tôi sợ hãi nhất cũng tới, đó là lúc bác sĩ nói bệnh tình của cha quá nặng và khó qua khỏi đêm nay. Tôi quỳ xuống, nắm lấy bàn tay mềm mại đã từng khiến tôi ghét bỏ cha nức nở :
–   Cha ơi, con xin lỗi, con sai rồi ! Xin cha tha thứ cho con. Xin cha hãy luôn ở bên cạnh con. Con cần cha, cha đừng bỏ con ở lại. Cha ơi, cha hãy nói là cha sẽ luôn bên con đi mà”
Đôi mắt cha từ từ mở ra nhìn tôi ấm ấp, trìu mến và miệng cha lắp bắp như muốn nói điều gì. Tôi vươn người áp sát tai vào miệng cha, bàn tay cha như muốn nắm chặt tay tôi nhưng không còn đủ sức. Giọng cha run run, đứt quãng :
–   Cha luôn tha thứ cho con … sẽ không bao giờ bỏ rơi con … và sẽ bên con mãi mãi … Con gái, cha … yêu … con … nhiều …
Sau đó, mắt cha từ từ khép lại, tay cha buông thả ra và âm thanh tít … tít … kia tắt lịm.
Gia đình tôi rất buồn vì sự mất mát này, riêng tôi ngoài nỗi buồn còn có sự dằn vặt bản thân mình tại sao không biết sự thật sớm hơn ? Tại sao mình không gần gũi cha để hiểu cha hơn ? Cứ nhớ lại hình ảnh cha trìu mến nhìn tôi từ xa còn tôi quay ngoắt đi mà lòng tôi như muối xát. Mẹ và anh hiểu nên an ủi, động viên tôi rất nhiều. Tôi cố gắng học giỏi để tìm cơ hội đi du học, thoát nghèo như di nguyện của cha tôi. Giờ đây, khi đã thành đạt nơi đất khách quê người tôi vẫn luôn nhớ về cha và tôi có quyền tự hào khi kể cho các con tôi về ông ngoại chúng. Ngày giỗ cha, tôi luôn hướng mắt về phía trời Nam để nói với cha :
“Cha ơi, con không hối tiếc khi có một người cha ăn cắp. Con không hối tiếc khi có một người cha bị người đời rẻ rúng. Con chỉ hối tiếc vì đã không có dịp đền đáp công ơn trời biển của cha. Cha ơi , con yêu cha nhiều lắm !”
/