một đêm nào nằm mộng

thấy chập chờn hư không

nghe đời như lá mỏng

rơi giữa chiều mênh mông

tóc ngã màu bạc trắng

trong đêm dài tàn phai

buông tiếng lòng quạnh vắng

sầu tan nát hình hài

tay chạm vào hạt bụi

ngàn năm mây vẫn trôi

có điều chi tiếc nuối

khi qua hết phận người

giữa bốn bề nhang khói

ai đang ngồi quanh đây

nghe mơ hồ tiếng gọi

tên tôi- chiều nắng phai

hạt bụi nào đã tới

hạt bụi nào vừa rơi

từng kiếp người qua vội

trong mưa lạnh buốt trời …