1.

“Lỡ yêu rồi làm sao quên được anh ơi !”
Lúc đó tôi bấn loạn đến lạc phím đàn…
Vì ánh mắt của chị nhìn tôi như nói
“Những đêm buồn nhìn về dĩ vãng xa xôi….”
Chị hát buồn bã như báo trước chuyện tình sắp tan vỡ:
“Đếm bao kỷ niệm là bao nhiêu tình mà anh đành quên sao, anh đành quên sao, tình mình hôm nao đâu phải là chim bao….

Dưới ánh trăng sáng tôi bắt gặp ánh mắt chị lung linh màu nước mắt…
Đêm đó tôi và chị như hai trái tim chung nhịp đập…
Ngồi bên nhau hát như đôi tình nhân đang yêu say đắm.

2.

Tôi ra về chị ở lại nhà mình…
Chị có thao thức nghĩ về tôi không ?
Tôi thì vác cây đàn trong màn sương giá lạnh…
Tôi đàn hát một mình về người con gái tôi gọi bằng chị…
Mà tôi quấn quýt bên chị hồi còn nhỏ xíu…

Mỗi lần chị đi chợ qua ngõ nhà tôi
Chị dáo dác coi tôi có nhà không
Tôi thì âm thầm theo chị đi chợ về…
Có lúc tôi định chạy theo nắm tay chị rồi nói:
“Em yêu chị chị có biết không ?”

Chứ yêu mà không nói thì ấm ức trong lòng ăn ngủ không yên
Mà sao tôi dám nói khi chị lớn hơn tôi bốn tuổi lại cùng một họ
Nhưng tôi với chị không có ruột rà gần xa.

3.

Tôi chưa bao giờ biết uống rượu hút thuốc lá…
Vậy mà tôi uống gần hết lít rượu đế sủi bọt…
Tôi đứng ngoài cửa sổ nhà chị như một thằng điên say xỉn
Hai tay nắm chắc thanh cửa sổ nhà chị, nhừa nhựa nói:
“Em yêu chị Hạnh thật rồi…chị có biết không !?”

Chị đang ngồi may…
Suối tóc thề chấm tận ghế ngồi của chị thì đen như gỗ mun…
Bỗng hốt hoảng vì lời vừa nói…
Đôi mắt nhung hôm nào của chị đã khiến tôi mê đắm…
Thì nay bỗng mở to sợ hãi…
Chị lúng túng đứng lên rồi nói giọng nan nỉ:
“Em say rồi về ngủ đi em !!”

Tôi nhừa nhựa nói yêu chị cho bằng được
Chị giận dữ cho tôi cái tát không đau
Chị gục đầu khóc nức nở
Tôi nhừ nhựa một lúc rồi ngã lăn ra đất ngủ như chết
Tỉnh rượu thì thấy mình nằm ở nhà
Đầu đau như búa bổ, ê ẩm không dậy nổi
Thì ra thằngTùng là bạn học – em của chị đã đưa tôi về nhà

Tôi xấu hổ không dám qua nhà chị
Chị hỏi Tùng sao không thấy tôi qua đàn cho chị hát như mọi khi
Tôi cảm mình có lỗi với chị, nhưng con tim thì không !
Tôi trách con tim ngây ngô, vì nó mà tôi ra thế này

4.

Hai năm sau tôi nhập ngũ (…)
Đêm đó tôi qua nhà chị, từ giã lên đường…
Chị khóc thật nhiều mà không nói gì
Tôi và chị ngồi bên nhau như lúc tôi đàn cho chị hát
Cả hai yên lặng trong ý nghĩ của riêng mình
Chị khóc nhiều vì phải xa người mình yêu
Hay chị khóc vì phải xa đứa em mà chị coi như em trai của mình !?

Chị nhờ Tùng đưa cho chiếc áo sơ mi dài tay
Tôi cảm được những giọt nước mắt hình dấu chấm than, dấu hỏi…
Ẩn hiện đây đó trên chiếc áo xanh màu nước biển
Mà chị đã may cho tôi trước ngày nhập ngũ
“Chiếc áo xanh ấy đã nuôi trái tim tôi hy vọng trở về”

Hơn bảy mươi năm đời người
Tôi chưa thật hiểu:
“Tôi yêu chị mà chị có yêu tôi !?”
Ánh mắt ấy (…) cứ ám ảnh tôi đến bây giờ !

***

Phan Thanh Tâm – Cà Mau
(8.6.2022)