Bâng khuâng
Có nỗi buồn ai giấu vào màu mây
Chơ vơ nắng vương mắt ngày thơ dại
Có nỗi nhớ ai gieo vào cây cỏ
Giữa khoảng trời ký gửi gió co ro.
Nhớ xưa
Đêm ái ngại rùng mình rơi ký ức
Gửi men thương reo thơm mái tóc thề
Tà áo trắng dìm xưa chìm đáy mắt
Mùa mãi xa em, lạc lõng hương thầm.
Mùa nhớ
Nắng giãy nảy thả ngày trôi lai láng
Vàng ươm rơi mơn trớn lá rùng mình
Gió bỏ làng theo con nước đi hoang
Nghe mùa xưa khóc gọi nỗi nhớ về.
Điên điển buồn
Em đi bỏ lại mùa xưa
Vàng bông điên điển đong đưa cánh đồng
Tình còn vương vãi triền sông
Buồn gieo một khoảng mênh mông góc làng.
Huỳnh Sơn Vũ