BÚI TÓC MẸ

Ví dầu mưa nắng còn phơi.
Thì còn tiếng mẹ à ơi dặm trường.
Dẫu đi qua mấy nẻo đường.
Vẫn chưa bằng mẹ tóc vương búi tròn.
Bao sợi ngắn xoắn sợi mòn.
Kết đan bền chặt đời con tháng ngày.
Nhớ hồi tóc mẹ gió bay.
Vai đầy óng mượt tuổi dày mộng mơ.
Trăng trôi về phía sương mờ.
Tóc đen đầu mẹ bây giờ còn đâu!
Một vầng mây trắng trên đầu.
Vờn trên tóc mẹ bạc màu thôi bay.
Chỉ còn một thoáng hương say.
Mùi thơm bồ kết đến ngày này đây.
Buồn thương từng sợi tóc gầy.
Con chăm gội gỡ mà cay mắt sầu.
Chín chiều rối ruột canh thâu.
Bâng khuâng nhớ mẹ xát nhàu lòng con.
Mẹ về bến nước bờ non.
Mang theo búi tóc héo hon cuối đời.
Giờ còn cơn gió chiều rơi.
Vương trên
Tóc mẹ
Một đời
Theo con.


ĐÔI MẮT 

Trời cho đôi mắt cha già.
Nhìn sông biển rộng bao la nghĩa tình.
Mặt trời rạng sớm bình minh.
Về hoàng hôn cũng tường minh phận đời.
Cha là ngôn ngữ bầu trời.
Là nguồn sáng ấm một đời của con.
Nhớ ngày mưa gió đầu non.
Rủ đi đơm đó cha con trên đồng.
Trời mênh mông nước trên sông.
Đốt con rơm cháy nghe nồng rạ hương.
Áo tơi cha mặc dặm trường.
Tiễn mẹ đi sớm lòng vương vấn đời.
Sớm chiều mưa nắng còn phơi.
Cày sâu cuốc bẫm cho tơi đất này.
“- Hạt mè cõng bận đất cày !”
Là cha nói vậy những ngày   xuân qua.
Thế mà đất cũng nở hoa
Cho mè to trái thương cha siêng làm.
Đời trong gió bấc mưa nồm.
Giờ bên trang sách khói lam trời chiều.
Cha là non nước trời yêu.
Là con cò cõng cánh diều qua sông.
Con về nhặt những mênh mông.
Ghép câu thơ vụng gửi lòng cùng cha.
Biết trời
Biển rộng
bao la.
Từ trong
đôi mắt
cha già
của con !

NHỚ NHÀ

Khi xa nhà chừng năm bảy bữa.
Đêm nằm ngủ muộn gối chiêm bao.
Nửa đêm thức giấc mơ là lạ.
Nghe mối mọt kêu cũng nhớ nhà.

Nhớ những chiều về bên mái tranh.
Khói lam mờ phủ sợi mong manh.
Liêu xiêu dáng mẹ gầy quê cũ.
Lặng lẽ cho con trái ngọt lành.

Con đi xa nhớ mùa lúa mới.
Bếp hồng mẹ thổi cơm chín thơm.
Khói tỏa nồng hương mùi rơm rạ.
Rong ruổi cả đời vẫn còn thơm.

Cho đến một chiều thu lá rơi.
Tiếng ve sầu nhớ quá mẹ ơi!
Ước chi con ngỗ nghịch như trước.
Được mẹ dỗ dành, cha đánh roi.

Ngày mưa giăng đầy bóng nước trôi.
Nhớ mùa đông lạnh rét phân đôi.
Bên ráo con nằm mẹ cha bên ướt.
Biển trời lớn rộng quá đi thôi!

Xuân nay lại về sắc nắng phơi.
Đường con đi mấy nẻo xa xôi.
Ở đâu không bằng nhà của mẹ.
Bâng khuâng

Chín chiều…

Mẹ ơi !


TÔ MỲ QUẢNG

Kẽo ca !
Kẽo kịt giữa làng.
Thớt trên thớt dưới mịn màng tay quay.
Ngâm vút gạo đảo nhanh tay.
Xay ra những giọt trắng đầy bột ngon.
Em về đốt lửa lên khuông.
Đổ vá bột trắng từ nguồn lửa xưa.
Lá mỳ chín ! Xén sợi thưa .
Sợi dài sợi ngắn vẫn chưa hết tình.
Hội xưa ở cuối sân đình .
Nồi nhưn mẹ nấu một mình vẫn ngon.
Lúc nhưn cá! Lúc nhưn tôm.
Lúc gà nấu chín, lúc rom phi hành .
Lại thêm bắp chuối rau xanh .
Lại thêm nước mắm trộn chanh với đường.
Người đi qua mấy dặm trường.
Ăn tô mỳ Quảng để tương tư lòng.
Nghe như rào rạo bên trong.
Hạt đậu phụng chín mặn lòng người rang.
Nghe như một chút giòn tan.
Của miếng bánh tráng ngỡ ngàng hồn quê.
Cái duyên ở chỗ vụng về.
Vừa ăn xì xụp nhớ lời thề xưa.
Cội nguồn sợi nắng sợi mưa
Trong tô mỳ Quảng như vừa hôm qua…