SÁNG
Ly cà phê sáng nghe đầy tạp âm xô bồ
Mưu sinh kéo lê những phận người xuôi ngược
Hối hả lao thân vào ngõ đời đen trắng
Người người bỏ quên một tiếng chim lảnh lót gọi bình minh.
CHIỀU
Nắng mệt nhoài bên những gương mặt rệu rã
Giọt mồ hôi chua chát phá vỡ giấc mơ ủy mị
Cơm áo mang những đôi chân chiều nặng trĩu
Mắt bất chợt thèm ngọn khói đốt đồng thuở còn thơ.
ĐÊM
Khi phố thị muộn mằn còn chưa đi ngủ
Giữa tiếng người rao bán va vấp vào đêm
Vầng trăng vẫn soi mặc dòng người xô đẩy
Không ai thèm một tiếng cuốc gọi đêm.