Nghịch ngợm tuổi học trò

Là học sinh nghịch ngợm

trong lớp học ngày nào

tập làm thơ con cóc

ghẹo gái đẹp sang cao

có lần gái phụng phịu

mét thầy cô tính sao

trò nam này chọc ghẹo

làm em đây nhức đầu

Thầy cô đọc bài thơ

lắc đầu cười mủm mỉm

lần sau thầy sẽ phạt

chép lại ngàn lá thư

con nhỏ phụng phịu cười

liếc ngang rồi liếc dọc

cho bỏ tật hay chọc

mai này đừng giỡn chơi

nghịch ngợm bị quê quê

cả lớp cười sum suê

nghịch ngơm gãi đầu cười

tỉnh bơ như trò chơi

nghịch ngợm buộc phụng phịu

hai tà áo trắng ngồi

thùng thùng trống tan lớp

hai tà áo dính đôi

phụng phịu giận tím môi

cả lớp rố nhau cười

phụng phịu giương đôi mắt

đốt nghịch ngợm đỏ tươi

phụng phịu có suối tóc

dài đẹp thả lưng ong

nhẹ nhàng ngợm thắt buộc

tóc rối tỏa hương nồng

một lần ngợm chơi bạo

ghép đôi thầy cô chơi

cô thầy cười mắc cỡ

phạt ngợm viết bài thôi

tan trường chiều gió loạn

tà aó bay phất phơ

ngợm lén pha mực tím

búng lên tà trắng mơ

ngợm gói sâu vào thơ

giả vờ gởi gái đẹp

gái la làng đứng trơ

tim gái như ngừng đập

tan trường xe đạp trôi

aó căng buồm no gió

ngợm lạng lách như thỏ

xé bầy đàn thành đôi

âm vang tiếng chửi rủa

thằng quỷ dịch mắc ôn

chết đâu chết cho phức

ngợm cười chẳng tí hờn

trời mưa đường sình nước

ngợm chạy xe thật nhanh

nước tung tóe sau trước

áo trắng vẽ hoa sình

ngợm giả điếc hổng nghe

tiếng chửi rủa the thé

ngợm co giò đạp xe

Ngợm vui cười phẻ re

Ngợm hết nghịch

 

Một ngày ngợm hết nghịch

bởi lòng ngợm xuyến xao

trước ánh mắt đẹp sao

của đôi tà áo trắng

trong ngợm bỗng thần thánh

tà áo trắng thiên thần

hốt hồn ngợm tối sáng

giữa tuổi đời lớn lên

ngợm bắt đầu nhung nhớ

đêm ngủ mình trăn trở

cái tên mình đã lỡ

bởi một lần chị ngó

trên đường về ngược gió

nón lá chị nghiêng che

ánh mắt chị nói nhỏ

hỡi người ơi có nghe

ánh mắt chị thôi miên

đùa hồn ngợm như điên

ngợm vội xuống xe liền

ngó theo chị triền miên

có phải ngợm đã yêu

trông ngóng những buổi chiều

lẽo đẽo theo nàng Kiều

mà tình không dám kêu

ngợm rình rập như diều

đưa chị về tận ngõ

mắt nhung chị liếc nhỏ

có phải “Em” đã yêu

tà áo chị tha thướt

bước qua cánh cổng rào

chị cố tình hé ngõ

ẩn ý mời ngợm vào

cửa lòng chị hé mở

mà sao ngợm bỏ lỡ

tim ngợm như ngừng thở

vì ánh mắt chị ngỏ…

mắc dịch con chó nhỏ

nó hăng chạy quá đà

sửa lên như đuổi ma

ngợm vọt xe chạy xa

đường về nghĩ lan man

đạp xe khắp ngõ phố

về nhà mẹ mặt đỏ

trách ngợm mấy lời than

ngợm tập viết nhật ký

cái tên chị Huyền Trân

bằng chữ cái bật mí

sợ cả nhà cuời rân

cái thằng quỷ nhỏ xíu

bắt đầu tuổi vào yêu

sợ anh chị mình ghẹo

chắc tình sớm bị tiêu

tuổi đời trên bảy mươi

ngó lại chỉ biết cười

cái chị mà ngợm yêu

là bạn học chị ngợm.

Phan Thanh Tâm – Cà Mau