Bài 1: TRONG ĐẠI DỊCH
Trong đại dịch
Đất nước
Gồng mình chống chọi
Không mệt mỏi
Những đôi tay
Tuyến đầu nhăn nheo vì ấm ướt
Những ánh mắt
Lờ mờ vì thao thức
Các anh xung phong
Không phải lợi danh
Là trách nhiệm, là bản năng đánh thức
Của lương tri, y đức đã nguyện thề.
Trong đại dich
Đất nước oằn mình gánh chịu
Bao trái tim đau
Bao cảnh cơ hàn
Đứa trẻ thiếu ăn
Mẹ già lo lắng
Những cơn đau hấp hối
Trong tiếng gào thảm thiết
Trong ánh mắt van lơn.
Trong đại dịch
Lộ ra nhiều mảng tối
Kẻ hành dân
Kẻ đánh người
Vô pháp, vô thiên
Dân vốn khổ, nay càng thêm khổ
Nỗi hoang mang vi-rút cận kề
Ai chẳng sợ
Trước hiểm nguy
Vô hình rình rập
Nhưng hữu hình
Là những kẻ nhân danh.
Bài 2: TIẾNG CÒI TRONG ĐÊM
Đêm đã khuya
Tiếng còi kêu xé lòng
Xuyên đêm… từng chuyến
Xưa nay,
Có cảnh nào như vậy ?
Chia ly… tang tóc… bi thương.
Chiến tranh qua đi
Vết thương chưa lành lặn
Dịch ập đến
Âm thầm nguy hiểm
Hoang mang
Quạnh quẽ
Và cái chết cô đơn.
Bài 3: NGĂN CÁCH
Phố đã vắng
Người dần thưa thớt
Nhà láng giềng
Cửa đóng, dây ngang
Dồn dập
Còi hú… loa kêu…
Âm thanh nghe buốt,
Ngày thêm não nề.
Xưa kia
Gần gũi, thân tình
Người nay,
Ngăn cách… ơ hờ với nhau.
Bài 4: DỊCH HOÀNH HÀNH
Năm trước dịch còn ngoài cương thổ
Nay tràn về khắp nẻo làng quê
Dân ta vốn khổ trăm bề
Lo cơm, lo áo, giờ lo bệnh tình
Cớ vì đâu cơ sự này ?
Nhân tai ai biết hay là hoạ chung ?
Bài 5: NGÀY CHỜ
Đất nước tôi
Những ngày chống dịch
Phố đìu hiu, nhà lặng lẽ
Miếng ăn,
Trở thành khẩn thiết
Mớ rau, cân gạo, kí thịt
Mới hôm qua
Ai nghĩ chuyện ăn
Nay bỗng chốc
Phải lo toan từng bữa
Ăn sáng, nghĩ trưa
Qua ngày, lại đếm…
Dẫu biết
Ngăn sông là giải pháp
Nhưng đi,
Ăn, uống vẫn phải cần.
Biết làm sao ?
Ngày chờ vô hạn
Không hẹn giờ trở lại lúc bình an.
————————————
Nguyễn Thanh Huy