Ngày em trở thành vợ…

Người bạn thân của tôi

Tôi gọi em bằng Chị

Chị ngập ngừng khó nói

Tôi ngại ngùng nói nhỏ

Chị bùi ngùi lệ sa

Con đường xưa lối cũ

Nắng nhạt nhòa mưa qua

Chị bâng khuâng một nỗi

Ngày ấy Chị yêu tôi

Trớ trêu chị yêu bạn

Lỗi này do ông Trời

Chiếc áo màu xanh biển

Ngày tiễn tôi lên đường

Chị may bằng nước mắt

Tôi lặng thầm mà thương

Nơi chiến trường khói lửa

Tin báo tôi tử trận

Em gục đầu nức nở

Vai bạn những đêm buồn

Ngày nhà em pháo nổ

Tôi trở về mang theo

Bao niềm vui rạng rỡ

Chiếc lược bằng miểng bom

Khắc tên em và tôi(…)

Hai vòng tim khắng khít

Trên đường về xa xôi

Xe hoa em kết đỏ…

Tôi tò mò hỏi nhỏ

Người đưa tiễn bên đường

Chị Phúc nay lấy chồng

Một bác sĩ giàu sang

Tôi nép bên dòng người

Em nép người bên bạn

Nụ cười em thật tươi

Bao răng nhọn chiếc lược

Như cày sâu tận tim

Xe hoa em chạy khuất

Đớn đau tôi lặng nhìn

Ngày tôi đến thăm Chị

Chị bàng hoàng sửng sốt

Bên người chồng bạn tốt

Tôi chào Chị rồi nói:

“Chúc hạnh phúc một đời !”

Mỗi lần đến thăm Chị

Tôi mặc chiếc áo xanh

Màu xanh Chị hy vọng

Tôi sống sót trở về

Những lần Chị thấy tôi

Xa xa ngoài cánh cổng

Chị hớn hở tươi cười

Đón tôi Chị nói nhỏ:

“Mừng anh tới nhà chơi !”

Tôi có thằng bạn tốt

Mầy ngồi với vợ tao

Mắt Chị buồn rười rượi

Rồi hỏi tôi nghẹn ngào:

“Sao anh không lấy vợ !?”

Tôi nhìn chiếc áo xanh

Chị nhìn ra bầu trời

Một màu xanh của áo

Mưa trong lòng buồn cay.

(4.7.2022)