*
Vâng! Thì hẳn là cô Vương lấy vợ chứ làm sao có chuyện cô Vương lấy chồng! Tuổi cô tuy chưa nhiều, nhưng ở cái làng quê này, cỡ tuổi hăm mấy như cô mà chưa có nơi có chốn sẽ là nhiều lời đàm tiếu lắm. Vì thế, cụ Phúc lo dựng vợ gả chồng cho cô năm nay cũng phải.
Tuy cô không được cao ráo, mạnh mẽ như mấy cậu em nhưng bù lại cô rất khéo tay, chịu khó lam làm và đặc biệt cô là người rất tốt nết. Nếu không dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa thì hẳn cô là người hiền thục nhất nhì làng xã. Kể cũng lạ, cô chẳng có gen di truyền về khoản mồm năm miệng mười, cô cũng chẳng tầm sư học đạo thế mà khiếu chửi nhau của cô lại hay đáo để, lại lừng danh thôn xóm. Làng trên xóm dưới, mọi người bảo nhau, trêu ai thì trêu, chọc ai thì chọc, nhưng chớ có động vào cô Vương mà khổ. Cô sẽ vén quần, nhảy tanh tách tanh tách rồi bắc ghế vênh mặt lên mà chửi. Cô chửi từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, từ tối đên đêm, chửi cho đến khi nào kẻ bị chửi phải tâm phục khẩu phục, phải mò đến tận nhà năn nỉ xin cô đừng chửi nữa thì cô mới thôi. Cô chửi có bài có bản, có lớp có lang, có vần có điệu chứ không vớ câu nào chửi câu đấy như mấy bà buôn gà bán vịt. Ca dao tục ngữ nhiều người đọc có khi còn sai, còn lẫn lộn, còn râu ông nọ cắm cằm bà kia chứ các bài chửi của cô Vương thì tuyệt không có một sai sót, tuyệt không lẫn lộn về câu từ, ý tứ. Thế mới tài! Thế mới xứng danh đệ nhất thiên hạ chửi của làng Đỗ Hạ!
Vương thích được gọi là cô, là chị. Vương khoái được mọi người mắng yêu câu: Con đĩ Vương này xinh phết!. Thích là thế nhưng Vương ghét cay ghét đắng kẻ nào lại thực tâm coi Vương là phụ nữ, là phận liễu yếu đào tơ, là thân gái chân yếu tay mềm. Tóm lại, Vương là đàn ông, là nam nhi chính hiệu, là chuẩn men đích thực nên Vương không chấp nhận ai đó cho rằng, nghĩ rằng Vương là phận nữ nhi! Ừ thì Vương thích gọi là cô, là chị. Ừ thì Vương thích nhảy dây, thích chơi ô ăn quan, thích chơi trò búp bê, thích buôn hàng, thích cãi lộn… Như thế thì đã sao? Những sở thích đó tuy có khác biệt với đặc trưng giới tính của giới nam nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bản chất giới tính vốn có của Vương? Thật đấy! Vương vẫn là thằng đàn ông đích thực. Vương vẫn chưa bao giờ phải tụt quần ngồi xổm mà tiểu tiện. Vương cũng chưa bao giờ tùy tiện cho rằng mình không phải là thằng đàn ông nên vì thế đừng có ai vớ vẩn nghĩ Vương là đàn bà con gái. Vương ghét đấy. Vương chửi cho đấy.
Vương yêu Vấn! Vương sẽ cưới Vấn bằng tình yêu chân thành, mãnh liệt. Vấn là mối tình đầu, cũng sẽ là mối tình duy nhất nên Vương thề sẽ mang cả tính mạng mình thế chấp để đem lại hạnh phúc suốt đời cho Vấn. Ừ, thì nói thế cho có văn vẻ, cho giống kiểu người thành thị đắm đuối vì yêu chứ Vương biết thế đếch nào là thế chấp tính mạng để bảo vệ hạnh phúc cho người mình yêu? Vương càng không hiểu thế chấp tính mạng đổi lấy cái gì để bảo vệ tình yêu? Vương không biết. Thấy phim ảnh nói thế, thấy mấy thằng trẻ ranh ngoài xóm Chùa nói thế, nghe hay hay, thấy có vẻ chí lý, đung đúng, thế là Vương thích, Vương nhẩm thuộc, rồi Vương bắt chước, Vương thề với Vấn, vậy thôi.
Mà nàng Vấn cũng lạ, hôm ấy, bất chấp trời đang mưa rét, Vương đã quỳ trước mặt nàng, dầm mưa hứng rét để đem tấm lòng yêu chân chất ra mà giãi bày, mà thề thốt. Chẳng phải để ghi điểm với Vấn mà chỉ muốn Vấn hiểu, Vấn tin tình yêu của Vương là chân thành, là kiên định:
– Chị thề! Tiên sư bố đứa nào mà nói điêu! Chị sẽ yêu Vấn chung thủy đến hết đời! Nếu cần, chị sẵn sàng đem thế chấp tính mạng của chị để Vân suốt đời được hạnh phúc!
Như thế, chẳng cảm động thì thôi, Vấn lại cười khanh khách khanh khách, lại còn phát vào mông Vương rõ đau, rồi mắng:
– Nỡm ạ. Thề cá trê chui ống à? Vào nhà đi, ướt hết người rồi! Mà… sắp cưới vợ, sao cứ thích chị chị cô cô thế hả giời?
Vương dậm chân. Vương ngúng nguẩy:
– Người ta thích thế không được à?
Vân lại cười, lại phát vào mông Vương:
– Ừ thì chị, thì cô Vương, thích chưa?
Vương khì khì cười rồi chu mỏ ra đợi Vấn thưởng cho nụ hôn rõ kêu như mọi bận. Nhưng chờ, chờ mãi cũng chẳng thấy Vấn hôn. Vương hụt hẫng. Vương he hé mắt nhìn. Rồi Vương phụng phịu, Vương ấm ức:
– Người đâu mà ky bo…
Vấn lườm :
– Sặc mùi mắm tôm như thế, ai mà ngửi được.
Vương ngẩn mặt ra một lúc, rồi khì khì cười:
– Ừ nhỉ. Vừa ăn thịt chó mắm tôm tối qua, sáng nay quên chưa súc miệng. Mẹ nó! Thế mà chị chẳng nhớ ra…
Đấy, tính Vương hay quên như thế nên cũng nhờ thế mà thành hóa hay. Vương chẳng biết giận dai ai. Bực lên, Vương mắng, Vương chửi. Vương chửi thậm tệ, Vương chửi như chan canh đổ mẻ người ta cho hả giận, cho bõ tức nhưng chửi xong là Vương lại khì khì cười, Vương quên phéng hết mọi chuyện. Vương chẳng bận tâm. Vương chẳng cần nhớ vì Vương nghĩ nhớ làm gì những chuyện ấy, chỉ tổ thêm nặng đầu. Vương chẳng dại.
Hôm nọ cũng thế, mấy thằng choai choai ngoài xóm Chùa, thấy Vương đèo Vấn lên xã đăng ký kết hôn, chúng chạy theo, hò reo inh ỏi như nhìn thấy gánh xiếc lạ về làng. Chúng còn chỉ chỉ trỏ trỏ, rồi ngoác miệng ra cười ngặt nghẽo, có đứa còn ngứa mồm rống lên rõ to:
– Chúng mày ơi! Chắc cô Vương lấy vợ để thử xem cảm giác có vợ thế nào! Chứ hai con đàn bà lấy nhau thì đẻ đái làm sao!
Lộn ruột, Vương chống xe đến rầm một cái. Mặc cho Vấn ngã chổng quay trên đường, Vương chắp tay vào hông mà xỉa xói, mà chửi:
– Tiên sư bố nhà chúng mày. Bà yêu Vấn! Bà cưới Vấn thì ảnh hưởng gì tới cha ông họ hàng làng xóm chúng mày mà chúng mày rống lên là 2 con đàn bà lấy nhau thì đẻ đái làm sao. Hả? Hả? Hả? Thằng nào, con nào vừa nói thì ra đây, nói lại trước mặt bà xem nào. Bà sẽ tát cho chúng mày răng đi một nơi, môi đi một chỗ để xem cái hình thù mặt mũi của chúng mày sẽ như thế nào?
Tưởng rằng sau vụ đó, Vương sẽ giận lắm, sẽ cạch mặt mấy thằng trẻ ranh đó đến tận già, ấy thế mà lúc đăng ký kết hôn về, gặp tụi nó, Vương còn đỗ xe lại, cười cười nói nói, khẩn khẩn khoản khoản với chúng, rất ư là chân thành:
– Cô bảo này. Hôm nào cô cưới vợ, đứa nào hát hay thì đến hát tặng vợ chồng cô mấy bài nhé!
Một thằng cỡ 15 tuổi, trêu:
– Nhìn cô xinh thế này, chắc phải lấy thêm vài cô vợ nữa.
Vương khoái chí cười ngất, rồi cấu cấu vào tay thằng bé:
– Cô mà lấy vợ nữa thì cô Vấn cô ý xé xác cô ra à. Với lại, cả ông bà nhà cô nữa, sẽ không tha cho cô đâu. Thôi! Cô cưới được cô Vấn là may lắm rồi. Cô chẳng tư tưởng vợ nọ con kia đâu. Cái thằng này! Mày toàn xui dại cô! Hí hí hí…
Đấy! Vương lại tít mắt cười khi được bọn trẻ khen đấy!
Thật chẳng có ai dễ quên như Vương! Cũng chẳng có ai thật thà đến vô tâm như Vương.
Thì cũng nhờ có tính tốt như thế mà Vấn mới yêu, mới bằng lòng về làm vợ Vương. Vấn không mỏng mày hay hạt nhưng Vấn thùy mị, nết na. Vấn không sắc nước hương trời nhưng nét dịu dàng của Vấn đủ khiến trai làng phải thầm mơ trộm nhớ. Vấn được người. Vấn được nết. Cả làng, cả xã chưa thấy Vấn mặt nặng mày nhẹ, cãi cọ với ai. Cứ nhẹ nhàng với mọi người, cứ nhún nhường với mọi người như thể Vấn sinh ra là để chan hòa với mọi người vậy.
Nghĩ cũng buồn cười về chuyện tình yêu của Vấn với Vương.
Chơi thân với nhau từ nhỏ. Cả 2 cùng thích chơi nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi ô ăn quan, chơi búp bê, chơi buôn hàng… Nhưng Vương chơi bao giờ cũng giỏi hơn Vấn, thậm chí còn giỏi hơn cả đám con gái trong làng nên chưa bao giờ Vấn nghĩ Vương là con trai cả. Trong suy nghĩ của Vấn, Vương là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất là khi đi tiểu, chị Vương không bao giờ phải ngồi xổm.
Thì nghĩ như vậy nên Vấn mới chủ quan. Tối ấy, sinh hoạt chi đoàn về, trời lất phất mưa lại còn rét đậm, đường về nhà Vương thì xa, sợ chị Vương ngấm mưa ngấm rét sẽ khổ nên Vấn mới rủ chị Vương ngủ lại. Ai ngờ, đêm ấy thành đêm định mệnh, thành đêm gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền.
Chẳng phải là Vấn khôn ba năm dại một giờ mà là Vấn không ngờ chị Vương tưởng là thằng lại cái, tưởng là thằng vứt đi, chỉ giỏi mấy trò nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi búp bê, chơi buôn hàng… và giỏi hăng máu chửi lộn với đám đàn bà con gái,… ấy thế mà khi làm cái chuyện của thằng đàn ông thì lại thật đâu ra đấy, ra tấm ra đẫn, ra ngô ra khoai, ăn đứt khối thằng vẫn khoác loác tự nhận là giỏi về chuyện thầm kín của đấng mày râu! Thôi, chị Vương tuy có đành hanh một chút, có nữ tính một chút, có những sở thích hơi khác thường một chút nhưng bù lại chị ấy hiền lành, chịu thương chịu khó, lại tốt đường ăn nết ở và quan trọng, cái công việc đặc thù của thằng đàn ông thì chị ấy làm rất được, quá được. Nghĩ thế, Vân bằng lòng đón nhận tình yêu của Vương. Ngân chỉ lo, gia đình và bạn bè có hiểu mà vun vào cho tình yêu của hai đứa hay lại bàn ra tán vào, lại tìm cách chia rẽ vì thằng Vương pha gái nặng như thế thì làm sao mà làm chồng được? Vấn cũng sợ mẹ buồn, mẹ khóc vì mẹ không tin cô Vương sẽ đem lại hạnh phúc cho Vấn. Chẳng lẽ lúc bấy giờ, Vấn phải huỵch toẹt ra cái đêm định mệnh, cái đêm Vương ngấu nghiến biến Vấn thành đàn bà? Cái đêm Vương cho Vấn được thỏa thuê trong hạnh phúc! Cái đêm Vương khẳng định tính đực chuẩn men không thể bác bỏ!
Thôi! Không nói đến tâm trạng của Vấn về đêm đó nữa vì đó là chuyện tế nhị, chuyện thầm kín của Vấn và Vương, hãy để chuyện đó nằm trang trọng trong ký ức đẹp về thiên tình sử của Vấn và Vương. Còn rất nhiều chuyện để nói, đâu nhất thiết phải lôi chuyện thâm cung bí sử ra cho rôm rả, nhất là chuyện lại đang kể về cô Vương, nhân vật chính, người đã nhiều năm độc chiếm danh hiệu đệ nhất thiên hạ chửi của làng Đỗ Hạ.
Vâng. Thì trở lại chuyện của cô Vương chứ chẳng lẽ cứ tiếp chuyện của Vấn!
*
* *
Hôm ấy, sau cái lần thề thốt tình yêu với Vấn, Vương bỗng nhớ Kiên ái quay quắt. Tuy khác làng nhưng cùng xã, lại hợp tính hợp nết nên Vương và Kiên ái chơi với nhau thân lắm. Cũng lâu rồi, dễ đến hơn tháng, hai chị em cũng chưa gặp mặt. Không biết dạo này dì ấy thế nào? Có chịu khó ăn uống hay vẫn lười ăn để người cứ dài ngoẵng? Thấy bảo, bố dì ấy đang bắt dì ấy lấy vợ. Không biết lần này dì ấy có nghe hay lại giãy đanh đách như mọi bận? Khổ thân dì ấy, cũng đẹp người, hát hay, lại hiền lành, chịu khó, và cũng được nhiều gái xinh thích lắm, vậy mà cứ dửng dưng chuyện yêu đương trai gái, cứ khó chịu ra mặt khi có người nhắc đến chuyện lấy vợ. Hôm nay, nhất định sẽ lựa lời, động viên dì ấy lấy vợ sớm đi chứ cứ mãi thế này thì vài năm nữa, khi ngấp nghé tuổi 30 sẽ khó lấy vợ lắm.
Vừa vào nhà, chưa kịp chào hỏi mọi người, Vương đã bị cụ Vân, bố dì Kiên, lườm cái rõ sâu, rồi chửi đổng:
– Tiên sư bố cái lũ dở ông dở bà! Thấy mặt là muốn đập cho chết. Lúc nào cũng quấn nhau như mấy con chó cái! Mẹ nó! Bực!
Định cự lại nhưng chợt gặp ánh mắt của Kiên lạ lắm nên Vương cười cười:
– Bố cứ quá lời. Tháng sau con cưới vợ, sẽ chẳng mấy khi sang đây chơi nữa đâu.
Cụ Vân bĩu môi:
– Vâng! Tháng sau chị lấy vợ! Gớm! Nghe cứ như chuyện hài của thế kỷ! Tôi chả dám tin đâu! Mà này chị Vương. Tôi hỏi thật chị nhé. Con dở hơi nào nó lại nhận lời lấy chị đấy? Thế nó không biết chị bị đồng cô, chị bị pha gái à? Tôi lại hỏi thật chị nhé: Hai con đàn bà lấy nhau thì đẻ đái làm sao?
Nghe câu Tôi lại hỏi thật chị nhé: Hai con đàn bà lấy nhau thì đẻ đái làm sao? mặt Vương tái lại rồi thoắt cái phừng phừng sát khí. Vương chống hai tay vào hông. Vương dậm chân đến huỵch một cái rồi kéo dài giọng:
– Hai con đàn bà lấy nhau thì đẻ đái làm sao? Này! Con nói thật với bố. Đừng tưởng con này trông như pha gái mà nghĩ con này là phận liễu yếu đào tơ, không phải là thằng đàn ông. Đây nói cho bố biết. Đây chưa bao giờ ngồi xổm như mấy con đàn bà! Chưa bao giờ! Bố hiểu chửa! Mà con nói thật nhé. Chắc gì bố đã là đàn ông mà bố bĩu môi, dè bỉu, coi khinh con này như thế.
Thấy sắc mặt tím tái rồi thoắt cái đỏ bừng của Vương, cụ Vân chột dạ: – Mẹ nó! Chạm phải vía con dở ông dở thằng này rồi. Nó mà nổi cơn đồng bóng thì mình dại mặt.. Cụ lùi người, lùi người để tránh cơn giận của Vương, không ngờ cụ trượt chân ngã oạch một cái. Nhìn bộ dạng luống cuống của cụ, Vương phì cười, bĩu môi:
– Gớm! Đàn ông chưa? Ối dào! Đàn ông như bố, đây cũng dí thèm!
Kiên chạy lại đỡ cụ Vân, làu bàu:
– Bố cứ trêu chị ấy làm gì. Chị ấy thế thôi chứ có pha gái pha ghiếc gì đâu…
Cụ Vân bĩu môi, dài giọng:
– Chị ấy thế thôi chứ có pha gái pha ghiếc gì đâu…. Gớm! Điệu bộ, cử chỉ rặt con đàn bà thế kia mà bảo không pha gái! Tôi xin chị! Mấy chị không pha gái thì pha trai chắc?
Lộn ruột! Thích trêu gái này à? Đúng là điếc không sợ súng! Đây nể là bậc phụ huynh nên đây mới cố nhịn nhưng lại không biết điều, cứ quá đà như thế thì đừng trách đây là người quá đáng. Nghĩ vậy, Vương sấn sổ đến trước mặt cụ Vân, chống một tay vào hông, định ca bài ca đây đếch phải là con gái thì Kiên vội kéo tuột Vương vào buồng.
Thở phào vì thoát được cơn giận dữ của Vương nhưng cụ Vân vẫn cố đế theo:
– Mẹ bố chúng mày chứ! Không biết nhục! Lại còn lôi nhau vào đấy làm cái trò gì nữa? Chẳng lẽ ông lại vào đánh tuốt xác ra bây giờ…
*
* *
Ngồi trong buồng, cứ nắm tay Vương mãi, rất lâu, Kiên mới buồn buồn, hỏi:
– Thấy bảo chị sắp cưới Ngân làm vợ… Này, thế lấy người ta về, liệu có… làm được không mà cưới? Rồi khổ mình, khổ người ta, tội lắm.
Vương hô hố cười, :
– Dì cứ lo vớ lo vẩn. Sao chị lại không làm được? Vấn cứ tấm tắc khen chị suốt đấy. Vấn bảo, gì có thể chê chứ việc ấy thì Vấn nể chị nhất. Vấn yêu chị cũng vì việc ấy đấy.
Kiên tròn mắt:
– Thật á? Chị làm chuyện ấy được Vấn khen á? Eo ơi chị giỏi thế! Ước gì em được như chị, em cũng lấy vợ rồi sinh con đẻ cái chứ cứ thế này thì đời em sẽ ra sao?
Vương nhìn Kiên định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Mắt nhìn ra cửa, có vẻ chần chừ, đắn đo lắm… Một lúc, cũng khá là lâu, chừng như ngẫm nghĩ đã kỹ, Vương mới dè dặt:
– Này chị bảo, Vấn có đứa em gái, tên Vần, cũng xinh đáo để, hôm nào chị sắp xếp thời gian giới thiệu cho dì làm quen nhé.
Kiên nhìn Vương, rồi nhìn ra cửa, thờ ơ:
– Gặp để làm gì? Sao phải gặp mặt cơ chứ? Chị biết rõ người ta rồi mà…
Vương rất thật:
– Ơ hay… Gặp để xem mặt, làm quen… Ưng thì cưới nhau. Lấy vợ đi chứ, cũng gần ba mươi tuổi rồi, còn trẻ trung nữa đâu mà dì thích bày đặt kén chọn làm gì…
Kiên nhìn Vương, thở dài:
– Chị biết rõ người ta là người thế nào rồi mà còn nói thế. Chị chỉ giỏi làm người khác đau lòng thôi. Chị độc ác lắm…
Nói xong, Kiên ngồi thừ ra, buồn lắm. Hình như mắt Kiên rưng rưng lệ…
Thấy vậy, Vương cuống quýt:
– Chị xin. Chị xin lỗi. Chị vô tâm quá. Dì biết tính chị rồi, chấp làm gì cho mất tình chị em vun đắp bao năm…
Vương ôm Kiên vào lòng, xoa lưng, xoa đầu, tình cảm lắm. Kiên được thể, nắm tay Vương, đăm đắm nhìn thẳng vào mắt Vương, nũng nịu:
– Nhớ. Vương đừng lấy vợ nữa nhớ. Vương mà lấy vợ là em xuống tóc đi tu đấy.
Vương rụt tay lại, trợn mắt:
– Dì đừng làm thế. Chị có phải đồng cô đâu mà yêu dì. Gớm, xinh như dì thì lo gì chẳng kiếm được vài thằng mà yêu chứ. Thôi chị về đây, kẻo Vấn hiểu lầm chị với dì yêu nhau thì chị mất vợ.
Nói xong, Vương nguây nguẩy đi về. Kiên nhìn theo, đau đớn:
– Vương ơi! Vương lấy vợ em sẽ đi tu đấy! Em thề… Vương ơi…
*
* *
Vâng. Mọi người đang ngả lợn để chuẩn bị làm đám hỏi cho cô Vương. Đông lắm. Vui lắm. Thì đã nói từ ban đầu rồi. Cô Vương năm nay cũng hăm mấy tuổi, tính khí lại khác người, chẳng ra đàn ông cũng chẳng ra đàn bà, cứ nửa nọ nửa kia như thế, không lo cưới vợ để vài năm nữa có mà hâm nặng. Giờ còn trẻ, tính khí đã ẩm ương, khác người, thích xưng cô, xưng chị, thích được khen, được mắng là con đĩ Vương này xinh phết, vài năm nữa, nếu còn độc thân, không biết lúc đấy cô sẽ hâm đến mức nào? Chẳng biết cô bị đồng cô có nặng lắm không nhưng tính khí của cô nửa gà nửa vịt như thế mà có người đồng ý lấy cô làm chồng là may lắm rồi, phúc đức lắm rồi. Ở làng này, xã này, khối trai tráng đáng mặt đàn ông mà ế xưng ế xỉa, đêm nằm cứ thở dài thườn thượt vì mãi không lấy được vợ. Còn cô, õng à õng ẹo, nửa nạc nửa mỡ như thế mà cưới được cô vợ nết na, xinh đẹp nhất nhì làng xã. Như thế, mọi người (nhất là gia đình, họ hàng của cô Vương) không vui sao được?!
Vâng. Mọi người chuyện trò rôm rả lắm. Mà người vui nhất là cụ Phúc. Cụ đi đi lại lại, cười cười, nói nói, chào hỏi mọi người, niềm nở lắm. Ai cũng mừng cho cụ: – Ôi cái thằng cô Vương! Yểu điệu thục nữ đến thế mà cũng cưới được vợ! Mà vợ nó lại ngoan, lại xinh, lại chịu khó lam làm nhất nhì làng xã! Đúng là mèo mù vớ phải cá rán, buồn ngủ gặp được chiếu manh. Khiếp! Cái bà cô Vương này sao mà tốt số, may mắn thế. Nhà cụ thật là có phúc!
Cụ Phúc cứ liên tục vuốt râu cười cười, cám ơn mọi người, vẻ mặt hoan hỉ lắm: – Vâng! Cám ơn các ông, các bà! Cũng may cháu nhà tôi nó vẫn còn là đàn ông, chưa chuyển hẳn sang là đàn bà nên mới cưới được vợ. Vâng. Vâng… Mời các ông, các bà vào nhà ăn trầu, xơi nước mừng với vợ chồng tôi và mừng cho cháu…
Cụ vội lừ mắt thằng cháu trưởng khi nghe nó tếu táo: – Này. Mọi người ơi! Không biết đêm tân hôn thì chú rể làm gì cô dâu nhỉ? Chắc dễ lôi chắt chuyền ra gạ cô dâu chơi thâu đêm lắm? Hay lại rủ cô dâu chơi nhảy dây ăn tiền đến sáng? Mà mọi người ạ, cháu thấy lạ lạ làm sao… Cô Vấn xinh như thế, ngoan như thế, bao nhiều trai làng tấn công không đổ lại đổ luôn cái ông Vương chín phần gái nửa dại phần đàn ông nhà cháu là sao ạ? Cưới vợ về có làm được cái khoản kia không mà cưới? Hay qua mấy ngày thử làm chồng không được lại hăng tiết vịt, gạ cô Vấn chửi nhau, chán lại lôi nhau ra tòa? Thế thì tốn tiền của ông bà cháu mà còn làm trò cười cho thiên hạ. Vụ này cháu thấy có vẻ không được ổn.
Quay sang cụ Phúc, thằng cháu nhăn mũi:
– Hay thôi cưới vợ cho cô, ông ạ. Cháu sợ vụ cưới xin này thành trò hề cho làng xóm chê cười nhà mình…
Cụ Phúc cốc đầu thằng cháu rõ đau, rồi chửi:
– Mẹ bố họ ngoại nhà mày! Có im ngay cho ông nhờ không? Thím Vấn phải hiểu rõ chú Vương mày thì mới gật đầu về làm vợ chứ? Luyên thuyên ông đánh cho sưng mông đấy.
Thằng cháu tròn mắt nhìn ông:
– Ô thế ông chưa biết chuyện hôm nọ cô nhà mình sang tằng tịu với cô Kiên, làm sập giường nhà cô Kiên, bị ông Vân vác gậy đuổi đánh phải bỏ chạy thục mạng à?
Cụ Phúc ngớ người, hỏi nhỏ thằng cháu:
– Con nghe ai nói? Có đúng vậy không? Mà con be bé cái mồm thôi. Chuyện này mà đến tai bên nhà thì hỏng hết, hỏng hết con ạ.
Thằng cháu toe toét cười:
– Ông làm gì phải bí mật thế ạ? Chắc chỉ còn ông với bà hoặc thêm vài người nữa là chưa biết chuyện đó thôi. Người ta đồn ầm lên là cô nhà mình với cô Kiên còn thề nguyện nếu không sống được với nhau thì cả hai sẽ cùng cắt tóc đi tu đấy…. Đã thế thì cô nhà mình còn cưới cô Vấn về làm gì nhỉ? Chả lẽ cô nhà mình cưới cô Vấn để thử xem làm đàn ông có được không à?
Cụ Phúc thần người ra. Một lúc, như chợt nhớ ra chuyện gì, cụ nói nhỏ với thằng cháu:
– Ừ. Ông nhớ ra rồi. Mấy tuần trước, cô con làu bàu suốt mấy đêm về lão già mất nết nào đó. Thì ra là cô con cạnh khóe ông cụ Vân. Bây giờ biết tính sao hả con? Làm thế nào cho phải đây?
Cụ đi đi lại lại, vẻ lo lắng lắm.
Thằng cháu thấy ông như vậy, sốt ruột:
– Cô đi mời vẫn chưa về hả ông? Hay con đi tìm cô về để ông hỏi cho ra nhẽ? Con cũng thấy lo lo ông ạ…
Vừa lúc đấy, Vương cũng đi mời khách về đến nhà. Cụ Phúc kéo Vương vào, hỏi dồn:
– Thầy hỏi, con phải trả lời thật nhé. Con có yêu cái Vấn không? Con có làm chuyện đàn ông với đàn bà được không? Còn chuyện con với thằng Kiên ái nhà ông Vân thế nào? Thầy nghe thằng cháu đích tôn nói con với thằng Kiên ái yêu nhau, thề thốt nếu không được sống cùng nhau sẽ cắt tóc đi tu. Đã thế, còn bày đặt chuyện lấy vợ làm gì hả con?
Vương đỏ mặt. Phần vì ngượng, phần vì tức, Vương sấn sổ vào mặt thằng cháu, rõ ngoa:
– Tiên sư họ ngoại nhà mày! Đàn ông gì mà buôn chuyện còn hơn mấy con đàn bà buôn cà buôn cá thế hả? Không phải mày là thằng cháu đích tôn thì bà tế cho ông bà ông vải bên ngoại nhà mày phải bắt mẹ mày khấu đầu xin bà tha thứ. Mày đã tận mắt thấy bà ăn nằm với thằng đàn ông nào chưa mà bảo bà là ái am ái nữ, là rửng mỡ, thèm trai? Mày nghe những đứa thối mồm thối miệng vu oan cho bà phải lòng Kiên ái, thề nguyền thế này thế kia với Kiên ái… Mày là cháu bà, không bảo vệ danh tiết của bà lại đồng lõa với lũ trâu lũ chó vu oan cho bà là sao?… Thằng khốn nạn! Thằng mặt người dạ chó! Thằng cháu có cũng như không …
Thấy Vương mồm năm miệng mười xỉa xói thằng cháu trưởng, cụ Phúc tím mặt, giang tay tát bốp một cái rõ đau, rồi chỉ vào mặt Vương:
– Chị có im ngay không! Nó là cháu chị mà chị chửi nó như chửi quân thù quân hằn là sao? Nó lo cho chị mới nói cho tôi biết. Chị lại già mồm, chửi bậy chửi bạ. Chẳng có lẽ, tôi đánh tuốt xác chị bây giờ.
Nhăn mặt vì đau, Vương ấm ức:
– Thầy chỉ bênh nó thôi. Thầy thử đặt cương vị là con mà bị vu oan giáng họa như thế thì thầy có bực không? Con là cô của nó…
Cụ Phúc sẵng giọng:
– Chị là cô của nó hay là chú của nó?
Vương lí nhí:
– Dạ! Con là chú của nó ạ.
– Là đàn ông sao lại yêu Kiên ái? Sao lại thề thốt nếu không được sống cùng Kiên ái sẽ cắt tóc đi tu? Nói! Nói ngay!
Vương hậm hực liếc xéo thằng cháu, định ca bài ca tiên sư họ ngoại nhà mày thì bị cụ Phúc vả bốp cái vào miệng, cảnh cáo: – Lại định già mồm chửi thằng cháu đích tôn của tôi à? Đàn ông gì mà ngoa ngoắt thế? Nói rõ cho tôi nghe chuyện chị với chị Kiên ái yêu nhau để tôi còn liệu.
Vương định nói rõ mối quan hệ với Kiên ái nhưng sợ nói ra thì dì Kiên sẽ không lấy được vợ, sẽ khổ dì ấy nên Vương lặng im.
Thấy Vương cúi mặt, không nói gì, cụ Phúc chép miệng, thở dài:
– Thế mà chị còn già mồm chửi thằng đích tôn của tôi là buôn chuyện. Thôi, không cưới xin gì nữa. Để tôi ra thưa chuyện với bên nhà, nói rõ chị là đàn bà để xin hủy hôn.
Vương cuống lên:
– Thầy! Thầy đừng làm thế. Con yêu Vấn thật mà. Con là đàn ông thật mà! Con thề! Tiên sư bố đứa nào mà con nói điêu!
Vừa lúc đấy, Vấn bước vào. Như chết đuối vớ được cọc, Vương vội kéo Vấn vào cuộc:
– Vấn! Vấn nói cho thầy chị biết đi. Thầy chị không tin chị là đàn ông. Thầy chị bảo sẽ ra nhà xin hủy hôn vì chị là đàn bà.
Vấn phì cười, mắng Vương:
– Nỡm ạ. Cứ chị chị Vấn Vấn như thế thì làm gì mà thầy chả nghĩ chị là đàn bà con gái. Xưng anh cho quen đi, rồi sau này còn xưng bố với con, chẳng lẽ lại xưng với con là mẹ?
Vương bấu bấu tay Vấn, đỏ mặt: – Ừ. Người ta sẽ sửa. Nhưng quen thế rồi. Khó sửa lắm.
Cụ Phúc nhìn Vấn, nhẹ giọng:
– Vấn này. Con đẹp người đẹp nết lấy đâu chả được thằng chồng tử tế sao lại chọn thằng Vương nhà bác làm chồng? Lấy nhau về, không có con cái thì sao được hả con? Rồi sẽ khổ cả đời, con ạ. Nghe bác, hủy đám cưới với thằng Vương nhà bác đi.
Vấn đỏ mặt, nhìn thật nhanh xuống bụng, rồi nhỏ nhẹ: – Dạ! Con nghe lời thầy nhưng còn cháu nội của thầy thì sao ạ?
Thằng cháu tròn mắt nhìn Vấn, lắp bắp:
– Cô… Cô nói sao ạ? Cô với cô Vương nhà cháu có em bé rồi ạ?
Không đợi Vấn gật đầu xác nhận. Thằng cháu ôm Vương quay mấy vòng, hét toáng lên:
– Ôi chú Vương pha gái giỏi quá! Giỏi quá!
Vương tít mắt cười, đấm đấm lưng thằng cháu, chửi mát:
– Tiên sư họ ngoại nhà mày! Sao không bảo cô là ái nữa đi.
Cụ Phúc khà khà cười, hết nhìn con, rồi lại nhìn cháu. Cụ vui lắm. Cụ gọi với vào buổng:
– U nó ơi! Thằng Vương nhà mình là đàn ông, đàn ông thật, u nó ạ.
Rồi Cụ xăng xái ra đốc thúc mọi người lo việc cỗ bàn, tiếp khách. Cụ đi đi lại lại. Cụ nói nói cười cười. Trông Cụ thật hạnh phúc!
*

Làng Đá, mùa hè năm 2015
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Lời bình của Nguyễn Bàng

CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ – MỘT TRUYỆN NGẮN ĐẦY ẮP TIẾNG CƯỜI VUI VÀ RẤT ĐẸP TÍNH NHÂN VĂN

*Cuối tuần trước, nhà văn Đặng Xuân Xuyến gửi cho tôi truyện ngắn CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ, anh viết từ năm 2015 và mới đưa lên mạng. Anh nói với tôi viết tặng vợ chồng cậu em họ, lại thêm lời đề tặng ở đầu truyện, thì đúng là chuyện thật người thật rồi. Vì thế tôi thích thú đọc ngay và nhận được từ câu chuyện đầy ắp những tiếng cười vui vẻ.
Truyện vui ngay khi nhìn thấy cái tên của nó: CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ.
Nói như câu ca dao Vợ tôi con gái đàn bà nữ nhi thì hiển nhiên người vợ của cô Vương là nữ giới rồi. Đúng vậy, đó là nàng Vấn, một gái quê không mỏng mày hay hạt nhưng thùy mị, nết na, không sắc nước hương trời nhưng nét dịu dàng đủ khiến trai làng phải thầm mơ trộm nhớ. Vấn được người. Vấn được nết.
Thế thì chồng của nàng Vấn phải là con trai, đàn ông, nam nhi chứ sao lại là cô Vương? Thắc mắc này cũng chính là cái thắc mắc của người kể khi mở đầu câu chuyện Vâng! Thì hẳn là cô Vương lấy vợ chứ làm sao có chuyện cô Vương lấy chồng!. Một kiểu vào đề thật khéo, đánh vào trí tò mò của người đọc khiến họ không thể không đọc tiếp để xem sự thể nó ra sao.
Và rồi đầu đuôi của chuyện cứ dần dần được hé mở trong những câu chữ tưng tửng của người kể không theo một trình tự thời gian nào cả.
Thì ra cô Vương không phải là cô mà là cậu Vương, là anh Vương, con trai cụ Phúc làng Đỗ Hạ. Một gã trai Tuy không được cao ráo, mạnh mẽ nhưng bù lại rất khéo tay, chịu khó lam làm và đặc biệt là người rất tốt nết. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, anh Vương con cụ Phúc mang trong mình nhiều thói nữ tính: Thuở bé, Vương thích nhảy dây, thích chơi ô ăn quan, thích chơi trò búp bê, thích buôn hàng, thích cãi lộn. Lớn lên, Vương thích được gọi là cô, là chị và khoái nhất khi được mọi người mắng yêu bằng câu: Con đĩ Vương này xinh phết!. Rồi, không hiểu sao Vương lại còn dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa và phát triển khiếu chửi nhau lừng danh thôn xóm.
Nhưng đó chỉ là những dị tính phát tiết ra ngoài mà thôi, còn trong thâm tâm của Vương thì: Thích là thế nhưng Vương ghét cay ghét đắng kẻ nào lại thực tâm coi Vương là phụ nữ, là phận liễu yếu đào tơ, là thân gái chân yếu tay mềm. Và để thể hiện điều đó, Vương vẫn chưa bao giờ phải tụt quần ngồi xổm mà tiểu tiện. (Sao không dùng chữ đái dân giã đời thường thay hai chữ tiểu tiện tao nhã này nhỉ?)
Tuy là đàn ông thật nhưng với cái thích là thế, trong mắt dân làng, Vương không còn là đàn ông nữa mà là cô Vương, chị Vương và mắng yêu anh là con đĩ Vương, như anh hằng thích. Đã thế Vương lại chơi thân với Kiên mà dân làng gọi là Kiên ái, một gã trai hẳn hoi nhưng lại dửng dưng chuyện yêu đương trai gái, cứ khó chịu ra mặt khi có người nhắc đến chuyện lấy vợ, cùng Vương nhận nhau là hai chị em, thích được Vương gọi là dì vì Kiên ít tuổi hơn và cái chính là vì Kiên ái rất yêu Vương. Chả thế mà khi nghe tin Vương sắp cưới vợ, Kiên đã nắm tay Vương, đăm đắm nhìn thẳng vào mắt Vương, nũng nịu:
– Nhớ. Vương đừng lấy vợ nữa nhớ. Vương mà lấy vợ là em xuống tóc đi tu đấy.
Một Cô Vương khắp làng điều tiếng thị phi dở ông dở bà như thế, sao nàng Vấn nết na thùy mị lại nhận lời lấy làm chồng? Có phải vì chơi thân với nhau từ nhỏ, cả 2 cùng thích chơi nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi ô ăn quan, chơi búp bê, chơi buôn hàng… nên đã trở thành lứa đôi thanh mai trúc mã đẹp như đôi trẻ trong thơ Lý Bạch:
Tóc em mới kín trán,
Trước cửa bẻ hoa đùa.
Chàng cưỡi ngựa trúc lại,
Quanh ghế tung mơ chua.
Cùng ở xóm Trường Can,
Đôi trẻ vui tha hồ,
Để rồi:
Mười bốn làm vợ chàng,
Thơ ngây em hổ thẹn
Bên vách cúi gầm đầu,
Mặc cho chàng gọi đến.
Mười lăm mới bạo dạn,
Quấn nhau không muốn rời.
(Trường Can hành – Trúc Khê dịch)
Hoàn toàn không có chuyện thơ mộng ấy vì chưa bao giờ Vấn nghĩ Vương là con trai cả.
Nhưng hiển nhiên là cô Vương lấy vợ và nhà cụ Phúc đang mổ lợn để làm đám ăn hỏi Vấn cho Vương. Thế thì duyên do tại sao?
Câu chuyện vui nhất chính là ở trường đoạn này. Ta hãy lần theo lời kể hóm hỉnh của Đặng Xuân Xuyến:
Trước những lời đồn ra đồn vào về chuyện thằng con chín phần gái nửa dại phần đàn ông của mình chuẩn bị cưới vợ; trong lúc đông vui người đang ngả lợn để làm đám hỏi cho nó, cụ Phúc vẻ cũng lo lắng lắm. Vừa lúc đó Vương đi mời khách về đến nhà.
Cụ Phúc kéo Vương vào, hỏi dồn:
– Thầy hỏi, con phải trả lời thật nhé. Con có yêu cái Vấn không? Con có làm chuyện đàn ông với đàn bà được không? Còn chuyện con với thằng Kiên ái nhà ông Vân thế nào? Thầy nghe thằng cháu đích tôn nói con với thằng Kiên ái yêu nhau, thề thốt nếu không được sống cùng nhau sẽ cắt tóc đi tu. Đã thế, còn bày đặt chuyện lấy vợ làm gì hả con?
Sau khi mắng chửi té tát thằng cháu trưởng hay hớt lẻo chuyện của mình với ông nội, Vương chưa biết trả lời bố ra sao thì cụ Phúc đã ra tối hậu quyết định:
– Thôi, không cưới xin gì nữa. Để tôi ra thưa chuyện với bên nhà, nói rõ chị là đàn bà để xin hủy hôn.
Đến đây thì Vương cuống lên:
– Thầy! Thầy đừng làm thế. Con yêu Vấn thật mà. Con là đàn ông thật mà! Con thề! Tiên sư bố đứa nào mà con nói điêu!
Chưa thấy cụ Phúc phản ứng ra sao thì Vừa lúc đấy, Vấn bước vào. Như chết đuối vớ được cọc, Vương vội kéo Vấn vào cuộc.. Sau khi nghe con trai mình luôn mồm chị chị Vấn Vấn xin nàng nói cho bố mình biết mình là đàn ông thật, Cụ Phúc nhìn Vấn, nhẹ giọng:
– Vấn này. Con đẹp người đẹp nết lấy đâu chả được thằng chồng tử tế sao lại chọn thằng Vương nhà bác làm chồng? Lấy nhau về, không có con cái thì sao được hả con? Rồi sẽ khổ cả đời, con ạ. Nghe bác, hủy đám cưới với thằng Vương nhà bác đi.
Vấn đỏ mặt, nhìn thật nhanh xuống bụng, rồi nhỏ nhẹ:
– Dạ! Con nghe lời thầy nhưng còn cháu nội của thầy thì sao ạ?
Thì ra chuyện thâm cung bí sử của họ là ở chỗ cái thằng cháu nội của cụ Phúc đang nằm trong bụng Vấn. Và đầu đuôi chuyện là như vầy:
Trong suy nghĩ của Vấn, Vương là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất là khi đi tiểu, chị Vương không bao giờ phải ngồi xổm. (Lại đi tiểu !)
Thì nghĩ như vậy nên Vấn mới chủ quan. Tối ấy, sinh hoạt chi đoàn về, trời lất phất mưa lại còn rét đậm, đường về nhà Vương thì xa, sợ chị Vương ngấm mưa ngấm rét sẽ khổ nên Vấn mới rủ chị Vương ngủ lại. Ai ngờ, đêm ấy thành đêm định mệnh, thành đêm gạo nấu thành cơm, ván đóng thành thuyền
Và:
Vấn không ngờ chị Vương tưởng là thằng lại cái, tưởng là thằng vứt đi, chỉ giỏi mấy trò nhảy dây, chơi chắt chuyền, chơi búp bê, chơi buôn hàng… và giỏi hăng máu chửi lộn với đám đàn bà con gái,… ấy thế mà khi làm cái chuyện của thằng đàn ông thì lại thật đâu ra đấy, ra tấm ra đẫn, ra ngô ra khoai, ăn đứt khối thằng vẫn khoác loác tự nhận là giỏi về chuyện thầm kín của đấng mày râu! …
Nghĩ thế, Vấn bằng lòng đón nhận tình yêu của Vương, nhận lời lấy Vương.
Khỏi phải nói cụ Phúc vui sướng ra sao khi biết thằng con của mình tiếng thế mà đàn ông đích thực và cũng khỏi nói đám CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ sẽ tưng bừng vui vẻ ra sao ở cái làng Đỗ Hạ.
Khi gửi cho tôi thiên truyện này, nhà văn Đặng Xuân Xuyến bảo để tôi đọc giải trí. Truyện của anh đã đem lại cho tôi đầy ắp tiếng cười vui nhưng không phải là tiếng cười mua vui giải trí như những truyện khôi hài phê phán cái ngược đời, cái trái lẽ tự nhiên, lầm lẫn, hớ hênh của người đời mà là những tiếng cười tán thưởng, biểu thị niềm vui, sự yêu mến với con người như cô Vương, nàng Vấn và cụ Phúc, trong đó phần lớn nhất dành cho Cô Vương!
Một số người trong làng Đỗ Hạ, điển hình nhất là cụ Vân bố Kiên ái đã không ngớt lời miệt thị khinh bỉ cô Vương. Nào là con dở ông dở thằng, nào là đồng cô, pha gái, lại cái… Ấy là những tiếng dân giã của những năm xưa trước. Giờ đây, người ta nhập ngoại về một lô các tên gọi khác như: gay, pê-đê, bóng, chuyển giới, ái nam ái nữ. Không cần hiểu biết nguồn gốc của các từ ấy, không cần biết nó là tiếng Hy Lạp, tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Hán, trong tư tưởng của đa số người dân Việt Nam, những từ kể trên đều bị hiểu theo một nghĩa là đồng tính luyến ái. Mà đã là đồng tính luyến ái thì bị đánh đồng với sự sa đọa, bệnh tật, tệ nạn xấu xa, đều đáng khinh bỉ, đáng bị lên án, nhẹ nhất thì cũng bị phớt lờ, không thèm quan tâm. Hiểu sai dẫn đến ứng xử sai, khiến một số người như cô Vương trở nên mặc cảm, sống co cụm lại.
Nhưng cô Vương trong truyện ngắn của Đặng Xuân Xuyến đã không phải chịu những tai hại của những ứng xử sai như thế vì cô có được mấy cái may mắn:
Một, số người dân làng Đỗ Hạ đã miệt thị khinh bỉ cô Vương, tiêu biểu như cụ Vân không nhiều. Mà cụ Vân có quá lời chửi Vương thì ta cũng dễ bề thông cảm vì cụ mang nỗi khổ ấm ức con trai mình là Kiên ái thực sự là đứa đồng tính luyến ái. Đa phần người dân làng Đỗ Hạ đều nhìn Vương bằng con mắt thiện cảm, họ mở lòng chiều cái tính hây hấy của anh, gọi anh là cô, là chị và sẵn sàng mắng yêu anh: Con đĩ Vương này xinh phết!. Và họ đều thừa nhận: Nếu không dấp phải tính khí đanh đá chua ngoa thì hẳn cô là người hiền thục nhất nhì làng xã. Và vì vậy, khi nghe tin cô Vương cưới vợ, dân làng đã mừng cho cô: tính khí của cô nửa gà nửa vịt như thế mà có người đồng ý lấy cô làm chồng là may lắm rồi, phúc đức lắm rồi. Dân làng đông vui đến ngả lợn giúp nhà cô và chuyện trò rôm rả cũng vì cái sự mừng chân tình ấy!
Hai, Vương không phải là ái nam ái nữ hay người đồng tính luyến ái, mà chỉ là một người dị tính bị thu hút hấp dẫn đặc biệt, khác thường bởi những người khác giới nên thích được gọi là cô là chị, thích chơi các trò chơi của con gái, thích thể hiện sự đanh đá chua ngoa của những người đàn bà lắm mồm. Trong anh vẫn nguyên vẹn khí chất đàn ông, khi có dịp nó sẽ bừng dậy đưa anh trở về cuộc sống thật với con người thật của mình.
Nhưng hai cái may kể trên chưa cái nào là điều may nhất cho Vương mà cái may nhất cho anh là anh có được Vấn, người bạn thân từ tuổi thơ ấu đến cả lúc đã trưởng thành, mặc điều tiếng thị phi của người làng, Vấn không bao giờ tìm cách xa lánh Vương. Đã vậy, Vấn còn rất ngây thơ trong suy nghĩ coi Vương là một người chị tốt, người chị không giống chị em khác chỉ một điều duy nhất là khi đi tiểu, chị Vương không bao giờ phải ngồi xổm. Và nhờ cái ngây thơ thành thật ấy, Vấn và Vương đã có một đêm mà tác giả gọi là cái đêm định mệnh.
Ô hay, sao nhà văn Đặng Xuân Xuyến lại coi đó là cái đêm định mệnh nhỉ? Bởi lẽ, định mệnh là số mệnh của con người, do một lực lượng huyền bí định sẵn, không thể cưỡng lại được khiến nhiều người phải thụ động cam chịu dù nó rủi ro đến đâu. Cái đêm Vấn – Vương ấy đâu có phải là cái đêm cả hai hoặc một người trong họ phải cam chịu mà phải nói, nó là cái đêm kỳ thú nhất trong đời của họ tựa như cái đêm trong thơ Cung oán:
Cái đêm hôm ấy đêm gì
Bóng dương lồng bóng đồ mi trập trùng
Tuy Vương không phải là bóng dương và Vấn cũng không phải là một đóa đồ mi nhưng cái đêm hôm ấy, Vương đã làm cho lửa dục vọng trong Vấn sáng lên rồi được đốt cháy mãnh liệt khiến Vấn sung sướng thỏa thuê và hiểu chân tơ kẽ tóc cái nam tính trong con người Vương. Thử hỏi, nếu trong cái đêm ấy, Vương không làm được, quá được cái chuyện ấy, cho dù Vấn đã dành cho Vương biết bao tình cảm cảm tốt đẹp từ thời chăn trâu cắt cỏ đến nay, sẽ chẳng bao giờ Vấn chịu lấy Vương làm chồng. Bởi lẽ, người phụ nữ lấy chồng trước hết là để có được lời lãi đứa con:
Lấy chồng mà chẳng có con
Khác gì hoa nở trên non một mình
Và còn bởi, tình dục là một vấn đề rất đời thường và luôn luôn hiện diện trong cuộc sống của con người nhưng đã mấy ai trung thực không màu mè nói ra chuyện ấy. Mấy ai được như Vấn, thẳng thắn thừa nhận với cụ Phúc rằng, Vương con trai cụ đã làm chuyện ấy với mình, rồi nhìn xuống cái bụng đang mang hình hài đứa cháu nội của cụ.
Vì vậy, CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ không chỉ đầy ắp tiếng cười vui mà còn rất đẹp tính nhân văn. Tác phẩm vừa miêu tả thực cuộc sống thực của con người vừa vun vào cho khát vọng hạnh phúc của họ, tán thưởng và biểu thị niềm vui, sự yêu mến với họ. Tác phẩm cũng không quên phê phán những cái xấu có thể phá vỡ hạnh phúc tự do vốn có của con người. Đó không chỉ là cái xấu của một số người như cụ Vân luôn tỏ ra khinh bỉ, miệt thị cay nghiệt một người như cô Vương mà ngay cả Vương cũng phải lãnh một phần sự phê bình nhẹ nhàng vì đã để cho cái dị tính trong anh phát triển quá đà, nếu không được Vấn đưa vào cái đêm định mệnh ấy đưa Vương về với đời thực của mình thì không biết số phận đời anh sẽ ra sao?
Khi gửi cho tôi truyện ngắn CÔ VƯƠNG CƯỚI VỢ, nhà văn Đặng Xuân Xuyến nói với tôi về tác phẩm của anh: Cháu viết cũng vội nên chất lượng không được như ý.
Nhưng, ngoại trừ hai tiếng tiểu tiện tao nhã quá, tôi thấy đây là một truyện ngắn hay, rất đáng đọc.

*
Sài Gòn, ngày 12/12/2016
NGUYỄN BÀNG