Một kiếp sống “cõi ta bà” dằng dặc
Yêu thương nhiều, đau đớn cũng chồng cao
Mỗi người một cảnh khác nhau
Mang tham vọng danh lưu muôn đời, vạn kiếp

Đường kinh tế, tôi không sành nước
Nghiệp văn chương có vẻ hợp mệnh thiên
Trải hơn bảy kỷ liên miên
Đậu đến ngọn thi sơn cao chót vót

Ngồi kiểm lại một đời rơi nước mắt
Bao lỗi lầm? Cất tiếng khóc trong thơ
Tất cả qua đi như một giấc mơ
Xa xót lòng, đau trái tim nhân ái

Cố tâm cứu vào giây phút cuối !…
Mình nhẹ nhàng bay về chốn Tây Thiên
Nhưng người thân đang ở lại dưới trần
Đời sống cũng bình yên, hạnh phúc

Coi “cuộc ta bà” chỉ là dạo gót
Rời cõi người, tôi sang cõi tiên sa
Hồn thi nhân trong vĩnh cửu bao la
Nơi trần thế đời đời còn nhớ mãi