Em gõ vào đêm
âm thanh trôi vào khoảng lặng
tiếng thạch sùng tí tách
ngoài sân mưa đến bất ngờ.

Đông buồn
không đẹp như những áng thơ
bờ môi khát nhớ ai mà rưng rưng tiếng nấc
đêm thẳm sâu…
chiếu chăn lạnh nhạt
em cuộn tròn trong suy nghĩ miên man.

Chẳng còn tin 
yêu thương thuở nồng nàn
người như cánh chim bay quên rồi nơi chốn cũ
dỗ đớn đau
xin bình yên trú ngụ
năm canh trường vẫn thao thức cùng đêm.

Em dỗ dành nhưng mộng cứ dày thêm
lời gió hát thoảng qua 
khi xa khi gần nghe đau nhói
bản tình ca vang lên
tắt ngay khi Xuân chưa kịp nói
tự tình gầy âm ỉ cháy khôn nguôi.