/

Giai điệu bài hát “Mong ước kỉ niệm xưa” len lỏi vào trong tâm trí, tôi không nhớ đã nghe ca khúc này cách đây bao lâu, chỉ nhớ một chiều lãng đãng đi dưới hàng cây đang dần rụng lá; khắp con đường là những mảng màu vàng úa – yên tĩnh lắm, cơn gió vô tình lướt qua nghịch ngợm hái những trái cầu khiến chúng bay rợp cả góc trời. Lòng thầm nghĩ vẩn vơ, nhớ về đám bạn thân thuở còn đi học. Lúc trước, chúng tôi đều rất thích nhìn trái cầu rơi, đôi khi chỉ là đứng thả cho chúng bay, rồi lại nhặt lấy, rồi lại thả…sau đó lại cười khúc khích. Giờ đây tôi cũng hờ hững nhặt trái cầu bên vệ đường và tung nó bay lên rồi cũng nở nụ cười trẻ con như thế. Nhưng chỉ cảm thấy một sự gượng gạo, cô đơn khó tả.
Rồi một ngày kia, cơn mưa vội đến, ướt át như cô gái đang nũng nịu tìm bóng người thương. Mưa xua tan cái nắng oi ả của ngày hè và phủ lên tán lá giọt nước long lanh. Mưa hòa với nắng dệt nên cầu vồng. Mưa cất lên bài ca vỗ về mỗi khi trời buồn. Tôi có thói quen ngồi vẩn vơ nhìn mưa đùa giỡn tí tách qua khung cửa sổ mà nghĩ về vô số chuyện: ngày mà còn cùng đi trên con đường ướt đẫm mà cả bọn che cùng một chiếc ô nhưng ai cũng bị ướt, hay là ngày chia nhau từng củ khoai, quả bắp luộc còn nóng hôi hổi vừa ăn vừa xuýt xoa. Có lúc lại là chuyện thất tình, giận hờn với người yêu của một đứa mà cả bọn xúm xít lại làm quân sư tình yêu, dù cho cả bọn đều đang là thành viên của hội độc thân,…Bất chợt tôi nhìn thấy bên kia đường, một nhóm bạn đang ngồi ăn vặt, miệng thì cứ cắn lấy cắn để xâu bò lá lốt còn nóng hôi hổi, vừa trò chuyện rôm rả; tiếng cười nói làm khắc sâu thêm nỗi nhớ về những người bạn thân yêu, tôi như thấy chính mình ở đâu đó trong họ. Mọi hành động của họ đều chậm rãi tựa như đang làm dày thêm quyển sách kỷ niệm của cuộc đời tôi. Ngày ấy thật nên thơ và đầy mơ mộng.
Cuộc sống như một quyển hồi ký và ta chưa bao giờ biết trước được ngày mai sẽ diễn biến như thế nào – có thể vui và cũng có thể buồn; nhưng đôi khi chúng ta lại lao vào dòng đời mà lãng quên một số giá trị vốn dĩ đã tồn tại xung quanh mình, để rồi khi mất đi ta mới cảm thấy luyến tiếc. Cũng giống như tình bạn, hãy biết trân trọng và lưu giữ từng khoảnh khắc kỉ niệm học trò kia, bởi “thời gian trôi qua mau, chỉ còn lại những kỉ niệm..”. Thời gian thoăn thoắt thoi đưa, rồi mai đây trên bước đường đời, mỗi người bước đi trên một định hướng tương lai, có khi nào ta lại được gặp nhau? Chúng ta hãy tìm chốn bình yên và biết cười từ những điều thật giản dị. Rất cần lấy một nốt lặng trong bài ca dai dẳng vẫn ngày ngày vang lên trong khúc hát của cuộc đời để mỗi khi chúng ta nhớ lại, sẽ khóc bằng giọt nước mắt của hạnh phúc.