những đêm dậy thắp bóng mình
khuya về gióng một hồi kinh vô thường
thấy vàng vọt những mù sương
từ trong tiền kiếp buồn vương phận người
chập chùng mấy nẻo phù hư
mong manh hạt cát nát nhừ bụi tro
ngoảnh nhìn thoáng chốc hư vô
mây vương bèo bọt sóng xô đầu ghềnh
rã rời sương khói mông mênh
cơn mê trần thế chênh vênh lối về
nghe đời chìm ngút sông mê
chân bon tay mỏi bốn bề sương giăng
lơ thơ vàng vọt ánh đèn
đêm khuya thức dậy điệu khèn ru tôi
cô đơn phủ mãi kiếp người
đời im như tượng buồn rời rã đêm…
nguyễn minh phúc