Giữa rừng cây, chập choạng chiều

Cỏ rối bước chân, vấp ngã

Vin cành dậy, lao xao lá

Bỗng nhiên, nhớ được một điều

                  *

Biết đời, dù ngã ở đâu

Thì cố đứng lên ở đó

Đứng nhờ cây, ngã vì cỏ

Nắng mưa, cùng đổ trên đầu

                  *

Ngước lên nhìn bóng núi cao

Giật mình, tơ non dáng cỏ

Biếc xanh trong chiều, lộng gió

Đẫm hương sương mật ngọt ngào

                 *

Vàng rượi, đổ nắng hoàng hôn

Giản đơn như điều có thể

Truân chuyên, ai từng rơi lệ

Đắn đo sắc cỏ, ngập hồn …

                 *

Nhẹ hều sợi cỏ mỏng manh

Mọc lên đã cao hơn núi

Một mình trong chiều lầm lũi

Gió lên, trời thẳm sắc xanh …

                                    IX/15