Em và bóng chiều, tựa hồ đồng lõa
Buột hồn anh trong vết nứt thời gian
Khi vệt nắng, chớm đầu thu lấp lóa
Trong khói sương xa, vờ vĩnh mơ màng
*
Em rối rít, bên bến đời buông thả
Đánh rơi tình trong xa vắng, kẽ tay
Lơ đễnh bước, trên đường quen dấu lạ
Có điều gì, mà mắt biếc mờ cay?
*
Em trộn lẫn tình anh trong chiếc lá
Vội vàng rơi đâu đó, dưới hiên nhà
Dẫu đã biết dặm đường xa, trăm ngã
Đau đáu nỗi niềm, nắng mới vờn qua
*
Yêu và giận, quẩn chiều vàng, như đã …
Lặng lẽ quên, điều gì đó rất xa
Chợt cuống quýt, em tình treo vội vã
Hững hờ rơi, chiều nhơ nhẩn trượt qua