/                        

      Nắng đã ửng hồng xua tan cái giá lạnh của mùa đông. Từng chồi non bé xinh cũng trở mình thức giấc sau quãng thời gian nằm gọn trong vòng tay của những chiếc lá cuối mùa. Xuân chớm! Đôi môi cũng trở nên ngọt ngào với những rung động khẽ khàng từ trái tim. Ánh mắt như biếc xanh thêm, tình tứ hơn. Lan mỉm cười ngô nghê nhớ về nụ hôn vụng dại. Tình yêu đầu thoảng hương nhưng cứ da diết, rạo rực trong lòng cô gái trẻ. Chuông điện thoại vang lên: “Chúc em buổi sáng an lành!”. Chỉ những dòng chữ giản đơn ấy thôi nhưng đã truyền cho Lan nguồn nhựa sống căng tràn. Ngắm nghía mình trong gương, cô gái tuổi đôi mươi hài lòng khi bắt đầu một ngày làm việc mới- ngày làm việc hạnh phúc. Chuông điện thoại vang lên bài hát quen thuộc, Lan vội vã trả lời:
  – Con chuẩn bị đi làm. Có gì trưa con gọi lại !
   Cô tắt máy… để lại khoảng trống phía bên kia đầu dây…
   Ánh đèn tàu từ xa tựa như hàng nghìn con đom đóm dập dìu theo làn sóng biển. Đôi chân trần dẫm lên dải cát mịn. Mái tóc quấn lấy đôi bờ vai nhỏ trắng ngần. Trong vòng tay anh, cô cứ ngỡ mình là nàng công chúa nhỏ. Chỉ vài tháng gặp gỡ nhưng vẻ ngoài phong trần, rắn rỏi của chàng trai công ty đối tác đã khiến cho cô gục ngã hoàn toàn. Dù yêu anh và muốn cho cả thế giới biết rằng anh là của riêng mình nhưng cô đồng ý sẽ giữ kín chuyện tình cảm cho đến khi anh đưa cô về ra mắt gia đình, bởi “anh không muốn em bị đồng nghiệp đem ra xét nét”. Lan tựa vào vai Hùng, hạnh phúc ngập tràn khi cô cảm nhận được anh lo lắng và yêu cô chân thành đến thế!
   Chuông điện thoại réo rắt phá tan bầu không khí lãng mạn. Lan chau mày nhìn dòng chữ “Mẹ yêu” hiện lên. Nếu trước kia, cô sẽ nhanh chóng bắt máy rồi “tám” chuyện với mẹ hàng tiếng đồng hồ nhưng giờ đây không hiểu sao cô lại cảm thấy khó chịu. Lan tắt máy rồi nhanh chóng bật chế độ im lặng. Thời gian rảnh rỗi, cô chỉ muốn dành cho Hùng mà thôi.
   35 cuộc gọi nhỡ. Cô cảm thấy “bội thực” vì sự quan tâm quá đà của mẹ dành cho đứa con gái đã lớn. Cô gắt gỏng:
– Có việc gì không mẹ? Mẹ gọi gì mà lắm thế? Có gì mẹ nói nhanh lên, con còn đi ngủ!
– Ừ…Lan đó hả? Cả tuần nay con không gọi về nhà, mẹ sợ bận việc nên cũng không dám gọi…Tối nay con đi đâu mà về khuya quá vậy? Phải cẩn thận nhen con!
– Vâng, con biết rồi!- Lan ngán ngẩm với những câu dặn dò quen thuộc.
– Ừ, thế tuần này có gì vui không nào? Kể cho mẹ nghe?
– Không có gì cả mẹ à. Thôi, mẹ đi ngủ sớm đi, con mệt rồi!
– Ừ..ừ…
   Lan vội vàng tắt máy và kiểm tra hộp thoại. Không một tin nhắn,  màn hình vẫn lạnh tanh. Sau nửa tiếng, lòng đầy lo lắng, cô nhắn tin cho Hùng: “Anh về nhà chưa? Chúc anh ngủ ngon” và nằm chờ hồi âm. Tiếng bíp bíp vang lên, Lan vớ ngay chiếc điện thoại- có lẽ là Hùng: “Con gái yêu ngủ ngon. Mẹ nhớ con!”. “Có lẽ giờ này mẹ lại mất ngủ. Không biết bệnh tình mẹ dạo này thế nào?”- ý nghĩ thoáng qua trong đầu, Lan thiếp đi trong sự chờ đợi mòn mỏi. Trong giấc mơ, cô và  Hùng nắm tay nhau chạy giữa  thảo nguyên xanh lộng gió.
– Tết này, em muốn anh về ra mắt gia đình-Lan thẹn thùng thầm thì vào tai Hùng.
– À…ừ…Anh sẽ cố gắng sắp xếp- Ánh mắt người đàn ông bỗng dưng xa xăm.
   Những tin nhắn, những buổi hẹn  hò thưa dần. Lan cảm giác dường như Hùng muốn tránh mặt cô. Có phải Lan đã quá vội vã nên khiến anh cảm thấy áp lực? Lan cứ tự dằn vặt mình với hàng nghìn lí do . Cho đến khi, cô  đến đợi anh ở dưới công ty-điều mà Hùng đã ngăn cấm cô kể từ khi bắt đầu yêu nhau. Chiếc xe máy vừa ra khỏi cổng, cô đồng nghiệp đã nhanh chóng xiết chặt vòng eo Hùng. Cả hai cười đùa mà không biết rằng phía bên kia đường, thế giới trong Lan vụn vỡ. Trái tim cô tưởng như có ai đó bóp nghẹn, cô nắm chặt hai bàn tay vào nhau để khỏi bật lên tiếng khóc to nhưng đôi mắt đã nhòe đi, mặn chát.  Cô bám theo chiếc xe quen thuộc. Họ dừng lại ở một hiệu đồ cưới. Lan run rẩy gọi điện cho Hùng nhưng anh ta nhanh chóng tắt máy và hình như đã để chế độ im lặng. Cô  vẫy vùng trong tuyệt vọng và chợt nhận ra sự ngu ngơ bấy lâu. Cô lòng vòng trong thành phố một cách vô hồn.
   Tối hôm đó, Lan đã chủ động nhắn tin: “Chia tay đi” để cứu vớt lòng tự trọng một cách đáng thương của mình. “Ok”- tin nhắn hồi âm chỉ sau 10 giây. Chóng vánh. Cô cười dài trong tiếng khóc, tự trách mình đã yêu Hùng tới mức mụ mị và dại khờ khi răm rắp nghe theo sự lừa dối của anh ta. Cô đơn, đau đớn. Cơn mưa rào ngoài hiên như cứa vào vết thương lòng lạnh buốt.
 – Mẹ à?- Lan ngập ngừng.
 – Ừ, mẹ đây! Có việc gì  không con? Kể mẹ nghe nào?
 – Mai con về mẹ nhé!
   Những đóa mai đầu xuân đã nở rộ. Ngọn gió đêm của miền quê trong trẻo vuốt ve làn tóc rối. Dụi đầu vào vai  mẹ, cô gái bỗng chốc hóa trẻ thơ. Ánh bếp bập bùng thơm nức mùi  bánh chưng. Cô và mẹ lại “tám” với nhau cả đêm. Cô kể cho mẹ nghe từ chuyện xóm trọ, công việc đến đồng nghiệp. Thế nhưng, vết thương lòng tiệt nhiên lại giữ kín cho riêng mình. Đó là khoảng thời gian cô sống trong hạnh phúc lừa dối nhưng cũng chính nó đã cho cô thấu hiểu hơn về giá trị đích thực của gia đình. Dẫu lòng người ngoài kia đầy mưu toan, thay đổi thì tình yêu của gia đình vẫn mãi vẹn nguyên. Gia đình luôn chờ đợi, dang rộng vòng tay và sẵn sàng tha thứ dẫu những đứa con đôi lúc quá vô tâm. Gia đình là nơi xoa dịu vết thương, là nguồn sức mạnh vô hình cho những vấp ngã trên đường đời. Lan bỗng nhận ra: hạnh phúc lớn nhất của mỗi con người là còn có gia đình để quay trở về. Tiếng pháo hoa từ chiếc tivi nhỏ phát ra. Lan gạt vội giọt lệ chực trào trong khóe mắt, cùng cả nhà mỉm cười đón xuân sang-một sự khởi đầu mới bình an!
Đào Thị Thanh Thủy
GV trường THCS Bình Nghi- Tây Sơn- Bình Định